Phong Thần Châu

Chương 10715: Người của Trúc Diệp Tông đâu?




Nhìn thấy Tân Ninh đứng trên đầu Cửu Anh, con hung thú thân hình vạm vỡ rắn chắc có đôi cánh lấp lánh phát sáng cùng chín cái đầu đang quấn chặt lấy nhau.

Hai người Bạch Anh và Giang Đăng trở nên lạnh lẽo.

“Người của Trúc Diệp Tông đâu?”

Giang Đăng dùng giọng nói lạnh lùng nói.

Tân Ninh chẳng lẽ thực sự dám đơn thân độc mã đến đây?

“Người nhiều quá, ta cảm thấy vướng chân”.

Tân Ninh tiếp tục nói: “Ta đứng ở đây, hai vị muốn giết ta thì cứ việc đến đây, hoặc là nói, đám kẻ mạnh phía sau lưng hai vị muốn giết ta, thì cứ việc đến đây”.

“Tân mỗ ta sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Vương, còn chưa thực sự giết chóc trận nào, bây giờ lại rất mong ngóng có thể đánh một trận đã đời!”

Bạch Anh và Giang Đằng cẩn thận cảnh giác. Mà bốn phía xung quanh. Các Tiên Vương của Bạch gia và Giang gia đều đã tập trung đến đây.

Trên trời dưới đất, có đến mười mấy vị Tiên Vương đang nhăm nhe như hổ rình mồi nhìn chăm chằm vào bóng người đứng giữa không trung kia.

Tần Ninh đã đột phá đạt đến cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ rồi. Tin tức này dị tộc đương nhiên đã nghe ngóng được từ trước.

Nhưng đối với hai vị Tiên Vương đỉnh cấp như Giang Đằng và Bạch Anh mà nói, Tiên Vương sơ kỳ chỉ là cái rằm!

Một đấm của bọn họ đã có thể đánh chết mười người!

Nhưng mà, kẻ mạnh dị tộc đứng sau cũng nói là một yêu nghiệt bình thường.

, Tân Ninh này không phải

Giang Đăng cười lạnh lùng, nhìn về phía Tân Ninh, dùng giọng điệu u ám sắc lạnh nói: “Ngươi quả nhiên giống như những gì mà bọn họ nói, cả gan làm loạn, không sợ chết”.

“Sợ chết thi ta đã không đi được đến ngày hôm nay”.

Tân Ninh nhìn Giang Đằng, dùng giọng bình tĩnh nói: “Xem ra, tộc trưởng của Giang gia như ngươi cũng đã biết, thái độ của Tân Ninh ta khi đối xử với dị tộc, cùng với những người bắt tay với dị tộc đúng không?”

“Biết!”

Giang Đằng bật cười nói: “Diệt cả nhà ấy mà, chỉ là lần này, sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội này”.

Tần Ninh lạnh lùng cười một tiếng.

Soạt soạt...

Một giây sau.

Hai bóng người từ trên người Cửu Anh bay nhanh đáp xuống. Thời Thanh Trúc.

Diệp Viên Viên.

Hai người phụ nữ lúc này dùng tốc độ cực nhanh nhảy từ trên trời xuống đánh về phía Giang Đằng và Bạch Anh.

Uỳnh... uỳnh... Giữa vùng tàn tích, có âm thanh đinh tai vang lên. Giang Đằng và Bạch Anh kéo giãn khoảng cách.

Khi nhìn thấy Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc ở phía đối diện thì sắc mặt bọn họ sa sầm lại.

“Hai thanh niên mới vừa đạt đến cấp bậc Tiên Vương đỉnh cấp, để cho các ngươi biết Tiên Vương lão bối đã tích lũy nhiều năm kinh nghiệm như chúng ta

không có dễ đối phó như vậy đâu!”

Một thanh phác đao xuất hiện trong tay Bạch Anh, sau đó dứt khoát chém thẳng về phía Diệp Viên Viên.

Giang Đăng cũng không hề nể nang, vung trường mâu trong tay lên, đâm thẳng về phía Thời Thanh Trúc.

Uỳnh... Bốn Tiên Vương đỉnh cấp chớp mắt đã bắt đầu chém giết. Tân Ninh đứng trên lưng Cửu Anh.

Những Tiên Vương khác của Giang gia và Bạch gia có sơ cấp, tiểu thành, đại thành và cả đỉnh phong đều nhao nhao nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không nói nhiều.

Đông Hoàng tiên kiếm nắm trong tay.

Một thân trường bào màu trắng không nhiễm chút bụi trần. Bóng dáng Tần Ninh từ trên không trung đáp xuống.

“Sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Vương, ta chưa từng được chiến đấu một trận cho ra trò đâu!”

Uỳnh!! Trong chớp mắt.


'Vết chém ngọt như cắt dưa thái rau, Tiên Vương kia cứ thế mà mất mạng.

Tần Ninh cầm kiếm đứng thẳng, nhìn mấy vị Tiên Vương của Bạch gia đứng

bốn phía xung quanh, cất giọng âm u cười nói: “Nếu đã muốn lấy ta làm mồi nhử, vậy thì các ngươi cũng phải cho thêm nhiều mồi một chút chứ!”

Xoet xoẹt xoet...