“Huyền đại sư!”
Uất Trì Viêm lập tức nói: “Thái Tuế gia nhà ta, không thù không oán với Tam Thanh tiên vực, nay người đang ở bên trong Tam Thanh tiên vực, lại cũng đối đầu với dị tộc, điều này đối với Tam Thanh tiên vực mà nói là chuyện tốt, dị tộc vốn có uy hiếp cực lớn...”.
“Ta biết ta biết”.
Huyền đại sư phất phất tay, tiếp đó nói: “Nếu đã như vậy, thân xác của Hồn Vô Ngân ở đâu?”
Lời này vừa hỏi xong.
Bốn người Uất Trì Viêm đều run lên.
Trên thế gian, có rất ít người biết được sau khi Hồn Vô Ngân tọa hóa sẽ để lại thân xác.
Năm đó, Cửu Âm tộc và Cửu Dương tộc tiêu diệt Thần Môn, chính là bởi vì thân xác của Thái Tuế gia.
Huyền đại sư này...
“Ngươi giết chúng ta đi!”
Ân Thiên bước lên một bước, hừ mũi nói: “Chạy không thoát, đánh cũng không lại, cứ việc giết chúng ta đi, khỏi dài dòng nữa”.
Đường Thâm nghe vậy chỉ đứng ở một bên không nói một lời.
Huyền đại sư bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ hỏi thôi, các ngươi kích động cái gì chứ?”
“Cái con chim ngốc này, muốn chết đến vậy à?”
Ân Thiên bị đốp lại một câu, lòng thầm buồn bực không nói thêm gì nữa, dù gì không có cửa để lấy thông tin của Thái Tuế gia từ chỗ bọn họ đâu, cửa sổ cũng không có.
Nạp Lan Lăng lúc này bước lên trước một bước, nghiêm túc nói: “Không biết Huyền đại sư rốt cuộc có ý gì?”
“Ta không có ý đồ gì cả, ta chỉ là quan tâm một chút mà thôi”.
Huyền đại sư tiếp tục nói: “Cố Vân Kiếm chưa chết, sao lại không đến gặp sư phụ của mình? Lén la lén lút, ta sợ là hắn ta không có ý đồ tốt!”
Hả?
Ân Thiên và Tư Đồ Hữu nghe thấy câu này, quay sang bốn mắt nhìn nhau, trợn mắt há mồm.
Không có ý đồ tốt?
Rốt cuộc là ai không có ý đồ tốt hả!
Đi khắp mười hai đại tiên vực mà hỏi xem, có ai không biết tình sư đồ của Hồn Vô Ngân và Cố Vân Kiếm, đó là tình cảm chẳng khác gì tình cha con.
Mặc dù rốt cuộc ai là cha, ai mới là con thì còn chưa chắc.
Nhưng bốn người Uất Trì Viêm lại hiểu vô cùng rõ.
Những năm này, Cố Vân Kiếm lo nghĩ nát ruột chuyện của Tần Ninh.
“Trên người Cố Vân Kiếm, thì mau mang đến để Tần Ninh dung hòa đi, miễn cho sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một bước cuối cùng này mới là bước gian nan nhất”.
Bốn người Uất Trì Viêm cảm thấy trong đầu mình đầy sương mù.
Người này, rốt cuộc là đứng ở bên nào?
Rốt cuộc là của bên dị tộc, hay là của bên Thượng Thanh Lâu, hay là... ở bên phía bọn họ?