Phong Thần Châu

Chương 10683: Ta chỉ là... nhớ người thôi.




 

Tiên vực Vĩnh Hằng!  

 

Thời kỳ đầu khi tiên giới được sinh ra thì nơi này đã tồn tại rồi, ở đó, có thể nói là một nơi vô cùng bí ẩn.  

 

Mười một đại tiên vực còn lại trong tiên giới, không có tiên vực nào mạnh được bằng tiên vực Vĩnh Hằng!  

 

Đây là điều đã được cả tiên giới công nhận.  

 

Ân Thiên nghe thấy Tư Đồ Hữu hỏi, gãi gãi đầu nói: “Ta cũng không biết nữa, lời mà Cố lão đại nói, trước giờ chỉ thông báo một tiếng là hết”.  

 

“Đừng nói ta và ngươi, cho dù là Thái Tuế gia, sợ là cũng không biết rốt cuộc mỗi giây mỗi phút trong đầu hắn ta đang nghĩ cái gì!”  

 

Lời này nghe cũng có lý.  

 

Trước đây trong Thần Môn.  

 

Thái Tuế gia Hồn Vô Ngân và Cửu thiên Tuế Cố Vân Kiếm đứng cạnh nhau thì giống như là hai huynh đệ, mà đại đa số thời gian...  

 

Thái Tuế gia không giống như sư phụ, trái lại giống đệ tử hơn.  

 

Cố Vân Kiếm lại rất có phong thái của sư phụ.  

 

Ân Thiên gãi đầu, cười he he nói: “Gia ở đây à?”  

 

“Ở bên kia, đang đánh nhau kìa!”, Nạp Lan Lăng tùy tay chỉ về một phía.  

 

Ân Thiên lập tức nói: “Ta đi ngó người một cái”.  

 

“Ngươi đi ngó cái gì?”  

 

Nạp Lan Lăng lập tức ngăn lại nói: “Bị phát hiện thì không hay đâu, Cố Vân Kiếm nói rồi, chúng ta không được có bất kỳ tiếp xúc nào với Thái Tuế gia, ít nhất là bây giờ không được!”  

 

Ân Thiên ngại ngùng gãi đầu nói: “Ta chỉ là... nhớ người thôi...”.  

 

Lời này vừa nói ra, ba người Uất Trì Viêm, Tư Đồ Hữu, Nạp Lan Lăng đều lặng im không nói.  

 

Mãi một lúc lâu sau, Nạp Lan Lăng mới nhìn về phía Tư Đồ Hữu hỏi: “Ngươi vừa rồi tiếp cận ở khoảng cách gần nhìn thấy người rồi, thế nào?”  

 

Tư Đồ Hữu cười he he nói: “Đẹp trai lắm, trông có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng ta cảm thấy, không đẹp trai như năm đó khi làm Thái Tuế gia của chúng ta”.  

 

Nạp Lan Lăng bĩu môi nói: “Đó là đương nhiên, năm đó dung mạo và khí chất của Thái Tuế gia không thể chê vào đâu được, trên thế gian này sợ là chẳng có ai vượt qua được người”.  

 

“Đáng tiếc quá, Nạp Lan Lăng ta đẹp như hoa như ngọc, đã từng khẩn cầu Thái Tuế gia ngủ với ta một lần, không cần người chịu trách nhiệm, mà người lại chẳng bằng lòng”.  

 

Nghe thấy vậy, Tư Đồ Hữu bật cười ha hả nói: “Ngươi còn thực sự cho là mình được nhiều người hâm mộ lắm à?”  

 

“Tư Đồ Hữu, ngươi muốn chết hả!”, Nạp Lan Lăng hừ mũi nói: “Bên trong tiên vực Thái Thần, nếu như bình chọn mười đại mỹ nữ, thì ắt sẽ phải có tên của Nạp Lan Lăng ta!”  

 

“Ắt có ắt có...”.  

 

Tư Đồ Hữu cũng không tranh cãi nữa.  

 

Chọc giận người phụ nữ này, hắn cũng chẳng có kết cục tốt.  

 

Lúc này, Uất Trì Viêm nói bằng giọng nghiêm túc: “Được rồi, nếu đã như vậy, Ân Thiên, vậy chúng ta còn phải ở đây đợi nữa không?”  

 

Uất Trì Viêm mỉm cười: “Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi”.  

 

Bốn người gật đầu.