Khi Thượng Vân Nhiên vừa nói hết câu, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.
Ánh mắt của tất cả bọn họ đều dừng lại trên bóng người đứng bên cạnh Thượng Vân Nhiên, biểu cảm trên mặt của bọn họ đều là: °o°
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đứng bên cạnh cũng không ngoại lệ.
Nguyên nhân không vì gì khác.
Vì người đứng ở bên cạnh Thượng Vân Nhiên không phải ai khác, chính là Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên trước đó không lâu được sắc phong làm Thượng Thanh thần nữ, đã khiến cho không ít người trong Tam Thanh tiên vực phải giật mình bàng hoàng.
Mà nay.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Thượng Vân Nhiên lại nói, nàng chính là người kế nhiệm vị trí lâu chủ!
Đến ngay cả Diệp Viên Viên cũng có biểu cảm ngơ ngác.
Cái này... làm trò gì vậy?
Không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cho dù là đám người đại lâu chủ Ngô Ưng đi theo đến đây cũng đều mang dáng vẻ ngác ngơ.
Chuyện này là sao?
Bọn họ cũng không biết, vị trí lâu chủ kế nhiệm của nhà mình đã quyết xong rồi à?”
Trong một thoáng Ngô Ưng đưa tay đỡ trán, không biết phải nói gì nữa.
Từ lúc Thượng lâu chủ tiếp xúc với Huyền đại sư kia, lâu dần đã trở nên thần kinh thế này.
Lần trước nói sắc phong Diệp Viên Viên là Thượng Thanh thần nữ, còn chẳng cho một lý do đã dứt khoát sắc phong, vị trí cũng ngang với các vị lâu chủ khác, làm tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Bây giờ...
Càng không thể tưởng tượng nổi.
Tần Ninh lúc này cũng nhướn mày lên.
Đám người dị tộc Tề Hồng Thiên cũng xoạt xoạt đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Viên Viên.
Lâu chủ kế nhiệm?
Đây chính là người ở bên cạnh Tần Ninh, chắc chắn sẽ ôm hận với những người dị tộc như bọn họ.
Người như vậy, không thể giữ lại.
Phải giết!
Thượng Vân Nhiên cười lạnh lùng nói: “Đợi đến khi Diệp Viên Viên có thể kế thừa vị trí của ta, thì chính là ngày mà ta trở thành Tiên Tôn!”
“Lại qua thêm vạn năm nữa, các ngươi sẽ nghe thấy, trong mười hai đại tiên vực này sẽ có một vị tuyệt thế Đan Tôn được sinh ra”.
Phụt!!!
Một giọng nói đầy vẻ cương trực vang vọng khắp đất trời.
Ngay sau đó, không hề có tín hiệu nào báo trước, trên mặt biển có một bóng người mặc áo bào lam nhạt ung dung bước đi trên mặt biển, nước biển bên dưới bước chân người này ngưng tụ thành từng con hải long, bao bọc xung quanh đưa người nọ đến gần chỗ mọi người đang đứng.
Khi bóng người kia dừng lại trên mặt biển, cuồng phong bốn phía cũng tan sạch.
“Tông chủ!”