Phong Thần Châu

Chương 10671: Ta xem xem ông có làm được không




 

Không có người khác...  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Có một người, áp một miếng ngọc lên mi tâm của ta, nàng...”  

 

Tần Ninh vừa nói vừa đưa một tay lên chạm vào mi tâm, nhưng ở đó lại chẳng có gì cả.  

 

Miếng ngọc kia.  

 

Không thấy nữa rồi!  

 

Thời Thanh Trúc ngạc nhiên đáp: “Chàng rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Có phải là đã sinh ra ảo giác rồi không?”  

 

“Ta nhìn thấy Tư Đồ Hữu, hắn ta là Thần Môn sáu nghìn tuổi...”.  

 

Tần Ninh lầm bầm: “Hắn ta áp một miếng ngọc lên mi tâm của ta, nếu không có lẽ lúc đó ta đã không thể chống đỡ nổi nữa”.  

 

“Nhưng mà vì sao, vì sao rõ ràng ở bên cạnh ta, nhưng lại muốn trốn ta?”  

 

“Nếu như ta đoán không nhầm, Kiếm Lai ban đầu có lẽ chính là Cố Vân Kiếm, nhưng vì sao hắn ta lại cũng muốn trốn ta...”.  

 

Thấy Tần Ninh thoáng thất thần, Thời Thanh Trúc kéo tay Tần Ninh, đứng trên mặt biển giúp hắn lau đi nước biển dính ướt trên gương mặt.  

 

Mà lúc này.  

 

Bốn phía xung quanh đã tan tác hỗn độn.  

 

Trên mặt biển, cuộc chiến gay cấn lại bị khơi dậy.  

 

Khi Tần Ninh và Thời Thanh Trúc xuất hiện.  

 

Gương mặt Tề Hồng Thiên đanh lại lạnh tanh.  

 

Tề Hồng Thiên lập tức bỏ lại Mạc Xuyên Tiên Đế bị ông ta đánh đến gần chết, quay sang nhìn về phía Tần Ninh.  

 

“Ngươi còn chưa chết!”  

 

Tề Hồng Thiên lúc này đã sắp phát điên rồi.  

 

Không giết được Tần Ninh.  

 

Không nói đến tất cả mọi chuyện lần này đều thất bại, còn để lại một hậu họa khôn lường.  

 

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Tề Hồng Thiên đang đứng vững vàng trên không trung.  

 

Một vị Tiên Tôn đứng ở đó, giống như một vầng mặt trời khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

 

“Ta nghĩ, ta không chết được rồi!”  

 

Giọng nói của Tần Ninh mang theo vẻ bình tĩnh: “Nhưng mà ông, có lẽ sẽ chết!”  

 

Ánh mắt Tề Hồng Thiên lạnh lùng, hừ mũi nói: “Từ khi ngươi xuất hiện, tộc của ta liên tiếp gặp chuyện không may, ngươi phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”  

 

“Tần Ninh, ngươi phải chết!”  

 

Giọng nói của Tề Hồng Minh chứa đầy vẻ dữ tợn.  

 

Tần Ninh bật cười.  

 

Tề Hồng Thiên nhìn thấy vậy, càng tức không nói nên lời.  

 

“Đến giết ta đi!”  

 

Giọng nói của Tần Ninh trong vắt: “Ta xem xem ông có làm được không!”  

 

Tần Ninh thầm chắc chắn, Thần Môn mặc dù đã bị tiêu diệt từ lâu, nhưng mà mấy người Cố Vân Kiếm, Nạp Lan Lăng, Uất Trì Viêm, Tư Đồ Hữu chắc chắn vẫn chưa chết.  

 

Bất kể là vì nguyên nhân gì, Tư Đồ Hữu đã xuất hiện, nhưng lại không chịu nhận có quen hắn, vậy thì ép bọn họ một chút.  

 

Sát khí trên mặt Tề Hồng Thiên càng tăng thêm.   

 

Âm thanh đùng đoàng nối tiếp nhau nổ ra vang vọng khắp cả đất trời.  

 

Vết nứt của thời không thình lình lan ra.