Bốn vị thi khôi Tiên Hoàng Đường Vĩnh Thọ và Đường Vĩnh Vọng bước tới, kéo hai tay hai chân Lý Hưng Sinh.
Tần Ninh cầm kiếm Lạc Diệp Thanh Phong trong tay.
“Để xem rốt cuộc là miệng ngươi cứng hơn hay kiếm của ta cứng hơn!”
Tần Ninh nói xong, bàn tay cầm kiếm chém phập phập phập phập, cắt đứt hai cổ tay, hai cổ chân của Lý Hưng Sinh.
Máu tươi chảy róc rách thành dòng.
Lý Hưng Sinh đau đớn giần giật khóe môi nhưng vẫn không nói nửa lời.
“Không vội, ta có nhiều thời gian chơi với ngươi!”
Nói rồi, Tần Ninh tiếp tục cầm kiếm đâm thẳng vào bắp đùi của Lý Hưng Sinh.
Máu tươi chảy tí tách, nhuộm đỏ áo của Tần Ninh nhưng lúc này hắn vẫn đứng bất động, chẳng khác gì một tên đao phủ.
Mộ Hồng Anh và Mộ Thu Xảo không nhìn nổi cảnh ấy nhưng cũng biết hợp tác với Dị tộc… Là vi phạm chủ trương của tông môn, hai người không nói một lời, chỉ hi vọng Lý Hưng Sinh sớm mở miệng.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Mấy bóng người đáp xuống.
Nữ nhân cầm đầu có nhan sắc xinh đẹp rung động lòng người, phong thái phóng khoáng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Đó chính là thánh nữ của Thái Thanh tiên tông Cù Thanh Thư.
Tần Ninh từng gặp nàng ta ở dãy núi Thái Giang rồi.
Thấy Cù Thanh Thư dẫn người tới đây, Tần Ninh vẫn không có phản ứng gì, rút kiếm, đâm tiếp vào bụng Lý Hưng Sinh.
“Dừng tay!”
Cù Thanh Thư thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo, tiên kiếm trong tay nàng ta ngân lên âm thanh trong trẻo, ánh kiếm chỉ thẳng vào Tần Ninh.
Hai người Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch lập tức đứng sau lưng Tần Ninh, nhìn chằm chằm vào Cù Thanh Thư.
Lý Uyển Thanh thấy tình hình không ổn, vội nói ngay: “Cù sư tỷ, trưởng lão Lý Hưng Sinh là người của Dị tộc, ông ta đã phản bội Thái Thanh tiên tông của chúng ta rồi”.
Lý Hưng Sinh vốn là sư phụ của Cù Thanh Thư thời nàng ta còn là đệ tử kinh truyện.
Tuy sau này Cù Thanh Thư bộc lộ thiên phú, nhanh chóng thăng cấp, trở thành một trong các thánh nữ của Thái Thanh tiên tông.
Nhưng Cù Thanh Thư vẫn rất kính trọng Lý Hưng Sinh như trước đây.