Phong Thần Châu

Chương 10582: Giang gia và Bạch gia đã ra tay rồi”




 

Đại Hoàng thở dài nói: “Không đi tìm báu vật lại đi sửa chỗ này, chữa chỗ kia, ôi chao, rõ là tẻ nhạt...”, Lão Thụ Quái cười ha hả nói: “Đây là trận pháp, ngươi không hiểu đâu”.  

 

Trận pháp?  

 

Đây là trận pháp gì?  

 

Phải sửa chữa, chắp vá chỗ hỏng để khởi động?  

 

Thật lạ lùng! Lão Thụ Quái cười ha ha, nói: “Vị Tần công tử này quả là người đã tai nghe mắt thấy nhiều điều, hiểu biết không thua lão phu là bao, phương pháp này xưa nay rất hiếm gặp”.  

 

“Ồ?”  

 

Đại Hoàng nghe vậy không khỏi nói: “Lão Thụ Quái, ngươi nói cho ta biết đi”.  

 

Nó không tin, chuyện này có gì mà lạ?  

 

Lão Thụ Quái nói tiếp: “Nói một cách đơn giản thì là… Trước mặt ngươi có một pho tượng đá hình người khổng lồ cao trăm trượng, ngươi không lôi nổi nó đi nhưng ngươi có thể dùng sức nước, thả người khổng lồ này xuống sông, dùng bè gỗ để nước cuốn trôi nó đi...”, Đại Hoàng bĩu môi nói: “Luyên thuyên...”, Lão Thụ Quái lại nói: “Có nói cụ thể hơn thì ngươi cũng không hiểu đâu!”  

 

Đại Hoàng buồn bực ngán ngẩm ra mặt nói: “Ôi, ta chỉ muốn có báu vật thôi, ta sắp chết đói đến nơi rồi!”  

 

Chết đói?  

 

Tên chó chết này đúng là đồ háu ăn! Lão Thụ Quái nghĩ đến chuyện gì đó, mắt lập tức sáng lên: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, ta hỏi ngươi, Tần công tử làm những chuyện này là để làm gì?”  

 

“Để giết Dị tộc”.  

 

“Vậy giết Dị tộc xong thì có gì?”  

 

“Có xác chết”.  

 

“Ngươi đần vậy”.  

 

Lão Thụ Quái mắng: “Sẽ có Tịnh Ma Tiên Đan chứ, rất nhiều Tịnh Ma Tiên Đan, ăn không xuể!”  

 

Đại Hoàng nghe vậy, lập tức kích động toàn thân đứng bật dậy.  

 

“Đúng vậy, ta quên mất vụ này!”  

 

Lão Thụ Quái tiếp tục nói: “Hiện tại Tần công tử đang chuẩn bị, ngươi không đi hỗ trợ, đến lúc giết được Dị tộc cấp bậc Tiên Vương, Tiên Hoàng, thậm chí Tiên Thánh, Tiên Đế… Ngươi sẽ chẳng được chia cho cái khỉ khô gì đâu!”  

 

Nghe vậy, Đại Hoàng lập tức nói: “Đúng đúng, suýt thì ta quên mất vụ này!”  

 

“Lão Thụ Quái, ngươi tốt với ta quá!”  

 

Đại Hoàng cảm động đến rơi nước mắt nói: “Lão Thụ Đầu, nếu như ta kiếm được lợi lộc gì, nhất định ta sẽ không quên ngươi!”  

 

Lão Thụ Quái cười ha ha nói: “Mau đi đi, mau đi đi”.  

 

“Ừ”.  

 

Đại Hoàng hóa thành một tia chớp màu vàng, phi tới chỗ Tần Ninh.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Lão Thụ Quái ngồi trên cành cây cổ thụ mọc bám vào vách đá, hai tay vuốt ve thân cây, lẩm bẩm nói: “Đây chính là Thiên Tang Tiên Thụ mà mình đã để dành cả triệu năm!”  

 

“Nếu mình ăn nó thì chắc chắn pháp lực sẽ tăng mạnh, con chó chết tiệt kia nằm trên đây cả ngày mà chẳng biết gì hết, đúng là ngu như chó”.  

 

Lão Thụ Quái nằm trên cành cây, bàn chân bàn tay hóa thành dây leo ôm lấy Thiên Tang Tiên Thụ.  

 

“Ồ?”  

 

Không bao lâu sau, Lão Thụ Quái nhướng mày.  

 

“Sao lại có mùi khai!”  

 

“Mặc kệ, nhanh nhanh dung hợp để tăng tiến độ tu hành đã!”  

 

Lão Thụ Quái nói xong, há miệng táp thân cây.  

 

Rắc một tiếng.  

 

“Mẹ kiếp!”  

 

Một tiếng chửi tục vang lên, kéo theo tiếng xương nứt răng rắc.  

Lão Thụ Quái ngoạm phải cả mồm lông chó, liên tục nhổ ra.  

 

 

Lúc này, Đại Hoàng lại đứng trên cành cây, chửi nhặng lên.  

 

 

“Đại Hoàng!”  

 

 

Lão Thụ Quái nhổ phì phì, mắng: “Tên khốn, sao ngươi lại quay lại?”  

 

 

Đại Hoàng bị què một chân, mắng: “Lão Thụ Đầu nhà ngươi làm trò quái gì vậy?”  

 

 

“Ta... Ta...”, Đại Hoàng lè lưỡi, cười hề hề: “Mặc kệ ngươi, mặc kệ ngươi, Tần gia nói đây là tiên thụ muôn đời hiếm có… Thiên Tang Tiên Thụ, bảo ta chặt nó, dung nhập vào trong trận pháp để gia cố cho vững chắc, ngươi mau tránh ra đi”.  

 

 

Nói rồi, Đại Hoàng đi thẳng tới chỗ rễ cây, thân thể phồng lớn lên cả trăm trượng rồi ngoạm một cái.  

chapter content