Phong Thần Châu

Chương 10576: Ấn Bát Quái Bộ Thiên.




 

 

Một giọng nói kinh ngạc vang lên, không nhịn được hỏi: “Ngươi không nhập định ư?”  

 

“Đúng vậy, ta đang chờ các ngươi đây!”  

 

Tần Ninh cười nói.  

 

“Luyện Tâm Thạch xưa nay hiếm gặp là vậy mà ngươi vẫn có thể nhịn không nhập định để tăng cường thực lực ư?”  

 

Giọng nói lạnh lùng xen lẫn đôi chút khó tin.  

 

Đối phương chính là Vũ Vô Tuyết.  

 

Lúc trước ở dãy núi Thái Giang thuộc Thái Giang Vực, Tần Ninh đã từng có duyên gặp Vũ Vô Tuyết một lần.  

 

Giờ xem ra người phụ nữ này thực sự rất xinh đẹp, động lòng người, ngập tràn nữ tính.  

 

Đương nhiên, e là cô ta nữ tính được như vậy cũng là nhờ một phần nỗ lực của Thần Tinh Dịch.  

 

Đứng bên cạnh Vũ Vô Tuyết là một người phụ nữ da dẻ trắng trẻo, cực kỳ kiêu ngạo, lạnh lùng.  

 

Người phụ nữ đó nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.  

 

“Ngươi thật to gan!”  

 

Người phụ nữ đó mở miệng nói: “Ngươi không nhập định rèn luyện ý chí mà lại bảo bọn họ nhập định ở đây ư?”  

 

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Nếu bọn họ không nhập định mà chỉ giả vờ giả vịt thôi thì chắc các ngươi đã không ló mặt ra rồi”.  

 

“Nói vậy nghĩa là ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh lại bọn ta à?”  

 

Người phụ nữ đó lạnh lùng hỏi, sau đó vung tay lên.  

 

Hơn trăm người tới tấp phi mình lên trời, bao vây nơi này.  

 

“Ngươi có biết rằng một khi giao chiến, một mình ngươi không thể đánh lại nổi tất cả bọn ta không?”  

 

Nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng, Tần Ninh hỏi: “Tên ngươi là gì?”  

 

Người phụ nữ kia lạnh nhạt đáp: “Vũ Hàm Hương!”  

 

“Ừm...”, Tần Ninh gật đầu nói: “Lẽ nào các ngươi vẫn chưa nghe được tin gì à?”  

 

“Tin gì?”  

 

Vũ Hàm Hương hờ hững nói.  

 

“Trên người ta có một chiếc thuyền Thanh Minh chạy bằng tiên tinh cực phẩm, có thể giết chết Tiên Vương”.  

 

Nghe vậy, Vũ Hàm Hương rùng mình, khựng chân lại.  

 

Lúc này, sắc mặt Vũ Vô Tuyết cũng không rõ buồn vui.  

 

Đúng là bọn họ không biết tin này.  

 

Lúc này, một thanh niên cao to, trắng trẻo đứng bên cạnh hai người phụ nữ khinh khỉnh bảo: “Vậy ngươi lấy ra đây cho bọn ta xem thử đi.”  

 

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Ngươi đùa chắc, giết các ngươi mà lại dùng tới thuyền Thanh Minh và tiêu tốn tiên tinh cực phẩm thì đúng là lãng phí”.  

 

“Ta cho các ngươi xem khôi lỗi của ta vậy”.  

 

Nói rồi, Tần Ninh vẫy tay một cái.  

 

Ba bóng người xuất hiện bên cạnh Tần Ninh,  

 

Tiên Vương Thanh Niểu.  

 

Tiên Hoàng Thanh Chiếu, Thanh Tuấn.  

 

“Thanh Giác tộc!”  

 

Vũ Vô Tuyết lạnh mặt.  

 

Thanh Giác tộc là bộ tộc tới Tiên Giới sớm hơn Hàn Mị tộc, năm xưa vì mở thông đạo mà Thanh Giác tộc tử thương nặng nề, gần như đã bị diệt tộc.  

 

Đúng là trong cổ địa đảo Tề Thiên này có một vài dấu vết của Thanh Giác tộc.  

 

“Ta gặp được bọn họ trong một cung điện, Thanh Niểu Tiên Vương, Thanh Chiếu Tiên Hoàng, Thanh Tuấn Tiên Hoàng...”, Tần Ninh cười nói: “Chỉ là thi khôi lỗi đơn thuần, thực lực rất huyền diệu, hẳn là Tiên Đế ngày xưa chế tạo ra, chắc đã tốn rất nhiều công sức, giờ bọn họ đã được sửa lại, nghe theo lệnh ta”.  

 

“Hai vị Tiên Vương muốn giết ta thì trước hết thử giết hai thi khôi lỗi Tiên Hoàng này xem sao?”  

 

Nghe vậy, Vũ Hàm Hương nhìn người thanh niên đứng bên cạnh, nói thẳng: “Hàn Cao Cách, ngươi đi với ta, trước tiên phải ngăn hai con khôi lỗi đó lại đã, còn những người khác thì đi giết mấy tên kia”.  

“Ta muốn xem xem Tần công tử làm sao ngăn nổi?”  

 

 

Vũ Hàm Hương cười lạnh nói: “Bọn ta không giết chết được chúng nhưng có thể cầm chân chúng, không cho chúng xông tới, hoặc có thể làm chúng bị thương”.  

 

 

Tần Ninh không khỏi nhìn hai người bọn họ, lắc đầu nói: “Cách các ngươi nghĩ ra được thì ta cũng có thể nghĩ ra được”.  

 

 

“Lão Thụ Quái”.  

 

 

“Ù!”  

 

 

Trong khoảnh khắc.  

 

 

Bên dưới hòn đảo lơ lửng giữa trời đột nhiên mọc lên một cây cổ thụ, vươn cao tận mấy trăm trượng, tới phía dưới Luyện Tâm Thạch rồi phân nhánh … Nhanh chóng bao trùm cả khối đá Luyện Tâm Thạch khổng lồ. 

chapter content