Lúc này, Diệp Nam Hiên mạnh miệng nói: "Sư nương không cần phải để ý đến con, sư phụ răn dạy chúng con là chuyện tốt, con chỉ thích nghe sư phụ mắng con!"
Diệp Nam Hiên thành kính nói tiếp: "Năm đó, lúc sư phụ vẫn còn là Vũ Thiên Phàm, ngày nào cũng mắng con, đánh con, con quen rồi. Suốt bao nhiêu năm con không bị sư phụ mắng mấy lần, con còn thấy khó chịu cơ".
Bên cạnh, Thần Tinh Dịch không phản bác được.
Hắn ta chịu ngược đãi đến điên rồi à?
Ngươi thích bị mắng, nhưng ta không thích! Nhất thời, Tần Ninh bị mấy lời này của Diệp Nam Hiên làm cho không biết nên khóc hay nên cười.
Tên này... Sao lại không biết xấu hổ như vậy?
"Được rồi được rồi, đừng chọc nữa!"
Tần Ninh khoát tay: "Ba người thành một đội, tản ra bốn phía, nhìn xem còn người nào ở chỗ này không".
"Kiếm Vũ Hoa và Hướng Ôn Thư này hẳn không phải vô duyên vô cớ tiến vào đây, có lẽ vẫn còn có người hợp tác với Dị tộc".
"Dạ".
"Vâng".
Hai người nhanh chóng phân phó mọi người Trúc Diệp Tông tản ra xung quanh.
Diệp Nam Hiên chịu răn dạy, khuôn mặt tràn ngập phấn khởi, quả thực còn vui vẻ hơn cả được khen.
Thần Tinh Dịch thì nhìn có vài phần uể oải suy sụp.
"Sư đệ, đừng để ý, có câu nói rất hay, đánh là thương, mắng là yêu".
Thần Tinh Dịch liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, chậc một tiếng: "Đánh rắm, sư phụ đánh sư nương là thương, sư nương mắng sư phụ mới là yêu!"
"Sư phụ mắng ngươi ta, bởi vì cảm thấy chúng ta không biết cố gắng".
Diệp Nam Hiên nghe vậy thì xem thường nhìn hắn ta.
Mắng không biết cố gắng, cũng do ngươi không biết cố gắng! Ngày ngày chỉ biết quấn lấy đám đàn bà.
Diệp Nam Hiên lập tức nói tiếp: "Cố gắng tìm xung quanh xem, đáy hồ này chắc chắn có gì đó huyền bí, nói không chừng có thể giúp ngươi ta tăng lên cảnh giới Tiên Hoàng thì sao!"
Còn Tiên Hoàng cơ?
Mơ cái gì vậy! Diệp Nam Hiên dẫn theo hai người đi về một hướng khác.
Thần Tinh Dịch đi một mình đến dưới chân một ngọn núi.
"Đồ sương đánh cà tím, sao rồi?"
Giọng nói mang theo tiếng cười tủm tỉm đột nhiên vang lên.
"Vô Tuyết!"
Thần Tinh Dịch ngẩng đầu nhìn.
Trên một cành cây chĩa ngang ra ngoài, một bóng người xinh xắn đang ngồi đó, hai chân đung đưa, nhanh chóng khiến ánh mắt Thần Tinh Dịch trở nên mê ly.
"Ai chịu răn dạy thế?"
Hai tay Vũ Vô Tuyết nâng má, nhìn về phía Thần Tinh Dịch, cười tủm tỉm nói: "Ta tới dỗ dành an ủi ngươi đây".
Nghe lời này, ánh mắt Thần Tinh Dịch lập tức sáng ngời, bay vọt lên cao.
Rất nhanh, cây cổ thụ rung rung, lắc lắc, sau đó sụp đổ... Giữa đám cành khô lộn xộn, lá cây che đậy bóng dáng của hai người.
Nhưng lúc này nhìn hai người họ có vẻ còn loạn hơn cả lá cây đầy đất... Thần Tinh Dịch hài lòng, nhìn Vũ Vô Tuyết, kinh ngạc hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Không sợ sư phụ ta phát hiện ngươi?"
"Không sợ".
Vũ Vô Tuyết cười nói: "Dưới hồ Vọng Thiên này, phạm vi tuần tra của hồn thức võ giả sẽ bị co lại, dù cách xa nhau trăm trượng, sư phụ ngươi cũng không cảm giác đến ta".
"Còn nữa, hắn cũng chỉ là một Tiên Quân nho nhỏ".
Cảnh giới tăng lên nhiều như vậy không phải người bình thường có thể làm được.
"Đó là đương nhiên, hắn là sư phụ ta mà!"