Phong Thần Châu

Chương 10547:




Nhìn thấy mọi người khó hiểu, Lão Thụ Quái liền nói ngay: “Thụ Nhãn tộc cũng là một dị tộc năm đó tiến vào Tam Thanh tiên vực, giống như tộc Thanh Giác, Ảnh Lang tộc, đều cực kỳ cường đại”.  

 

 

“Năm đó một vài vị Tiên Đế của Tam Thanh tiên giáo đã từng chiến đấu với nhân vật cấp bậc Tiên Đế của Thụ Nhãn tộc, đều chết dưới sự bùng nổ của uy lực con mắt dựng thẳng này của Thụ Nhãn tộc”.  

 

“Con mắt thứ ba ở giữa trán bọn họ ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố”.  

 

Tần Ninh đã từng gặp được Linh Đồng tộc ở Thái Thanh tiên vực, cũng có đồng thuật rất lợi hại, mà bây giờ lại xuất hiện thêm Thụ Nhãn tộc.  

 

Chỉ có thể nói.  

 

Dị tộc ngoài thế giới có đa dạng chủng loại, chỉ sợ những gì mà bọn họ được tiếp xúc bây giờ mới chỉ là một ngôi sao trên bầu trời đầy sao thôi.  

 

Lão Thụ Quái tiếp tục nói: “Tộc nhân của Thụ Nhãn tộc không tính là nhiều, ít nhất năm đó không có nhiều người xuất hiện lắm, nhưng mỗi một người một khi mở con mắt dựng thẳng này ra đều có sức chiến đấu kinh khủng”.  

 

Mấy người Tần Ninh đều gật đầu.  

 

Dẫn Lão Thụ Quái đi theo quả nhiên là đúng.  

 

Người này có kiến thức vô cùng rộng rãi ở phương diện kia, còn hiểu biết hơn Tần Ninh nhiều.  

 

Dù sao, năm đó Tần Ninh chỉ ở Tiên Giới vạn năm thôi, những chuyện hắn biết trước kia đều là dựa vào một ít sách cổ ghi lại, hoặc là thăm dò cổ địa mà có.  

 

Nhưng có lẽ Lão Thụ Quái là tự mình tận mắt nhìn thấy.  

 

Đây quả thật là một quyển từ điển còn sống.  

 

Mấy người đánh giá người phụ nữ trong quan tài, nhìn một hồi, Đại Hoàng cảm thấy không có ý nghĩa, không thèm xem nữa.  

 

Lại không thể ăn, có ích gì chứ?  

 

Ngoại trừ Thần Tinh Dịch càng xem càng hăng hái, mấy người khác cũng đều cảm thấy không có ích gì.  

 

Chỉ là đột nhiên.  

 

Người phụ nữ nằm trong quan tài đột nhiên mở hai mắt ra.  

 

Vèo... Gần như là trong nháy mắt, Diệp Nam Hiên rút đao chỉ thẳng vào hàm dưới trắng như tuyết của người phụ nữ, cả người hắn ta cũng nhảy vào trong quan tài, dang chân ra hai bên, dáng vẻ cứ như có thể cho người phụ nữ này một đao mất mạng bất cứ lúc nào.  

 

“Diệp sư huynh, ngươi làm gì thế?”  

 

Thần Tinh Dịch vội vàng quát.  

 

“Người phụ nữ này không chết, ngươi không thấy sao?”  

 

Diệp Nam Hiên cảnh giác nói: “Biết đâu là thủ đoạn mà đám dị tộc đã sớm chuẩn bị, nhớ may gây bất lợi với sư phụ...”, Thần Tinh Dịch liền nói ngay: “Ta biết ta biết, vừa rồi không phải Linh Cảnh Sơn tộc trưởng đã nói sao?  

 

Là thi thể cổ quái, ngươi cứ xem tình hình trước đi đã”.  

 

“Nếu không phải ta biết xem tình hình thì đã sớm chém một đao xuống rạch đứt cổ họng nàng ta rồi!”  

 

Mẹ nó chứ! Thần Tinh Dịch xấu hổ.  

 

Dù sao đây cũng là một vị đại mỹ nữ Thụ Nhãn tộc, tên Diệp Nam Hiên này, quả nhiên là không có chút tình cảm thương hương tiếc ngọc gì cả.  

 

Thẳng như ruột ngựa! Tần Ninh cũng nhìn người phụ nữ trong quan tài.  

 

Lúc này Linh Cảnh Sơn vội vàng nói: “Diệp tông chủ cũng không cần phải khẩn trương như thế, mấy ngày nay chúng ta cũng đã cẩn thận xem xét qua, mặc dù người phụ nữ này nhìn như còn sống, chỉ là trong cơ thể đã không có một chút sức sống nào rồi”.  

 

“Hơn nữa còn bị nhốt ở trong quan tài này, không thoát ra được”.  

 

Linh Cảnh Sơn chua xót nói: “Làm cho người ta có cảm giác giống như là... Rõ ràng tất cả đều là dáng vẻ của người sống, nhưng đã không còn một chút khí tức nào của người sống, cực kỳ cổ quái”.  

“Các đan sư trong tộc ta đều đã cẩn thận kiểm tra qua, không phát hiện được manh mối gì, bởi vậy sau khi trùng hợp gặp được các vị ở hồ Vọng Thiên, lúc này mới đến nhờ hỗ trợ”.  

 

 

Thần Tinh Dịch thốt ra: “Sao ngươi biết nơi này là hồ Vọng Thiên?”  

 

 

Bọn họ biết nơi đây là hồ Vọng Thiên là do Lão Thụ Quái nói.  

 

 

Nhưng mà Linh Cảnh Sơn... Biết được như thế nào?  

 


“Chúng ta xông qua khu vực bí ẩn kia liền nhìn thấy hồ nước này, ở bên mép hồ nước có một tấm bia đá, bên trên ghi nơi đây là hồ Vọng Thiên do Tề Hồng Thiên đại nhân của Tam Thanh tiên giáo tạo ra năm đó, chuyên môn để bồi dưỡng đệ tử trong tông môn, cho nên mới đi vào...”, Thần Tinh Dịch ngẩn ra.  

 

 

Lão Thụ Quái khụ khụ: “Quả thật ở bên mép hồ có một tấm bia đá ghi lại, không phải là bí mật gì cả”.