Phong Thần Châu

Chương 10541:




 

“Liễu Hoa Thanh năm đó, cho dù là ở Tam Thanh tiên vực hay là ở toàn bộ Tiên Giới, đều là người cực kỳ nổi tiếng, ai nấy đều nói chắc chắn ông ta sẽ trở thành Tiên Tôn, sau này cũng có thể mọc cánh thành tiên thành thần...”, Lão Thụ Quái tiếp tục nói: “Nhưng mà chuyện đời vô thường...”, “Người thứ hai chính là Hư Ngọc Hiên, thật ra có lực cường đại, cảnh giới Tiên Đế, cùng cấp bậc không có một ai có thể địch lại, mà quan trọng nhất là… ông ta còn là một vị đan đế!”  

 

Đan đế! Vừa là tiên đan sư, lại có thực lực cường đại.  

 

Điều này quả thật là cực kỳ hiếm thấy.  

 

“Vị thứ ba là Trác Nguyên Thanh, là một vị kiếm khách rất lợi hại, năm đó kiếm thuật của ông ta có thể nói là xếp trong ba vị trí đầu Tam Thanh tiên vực...”, Lão Thụ Quái thở dài nói: “Ba vị này đều là Hồng Vân Giả hiển hách uy danh, nhân vật phụ tá đắc lực của Tề Hồng Thiên”.  

 

Hai mươi bốn vị Hồng Vân Giả, mỗi một vị đều là Tiên Đế cường đại, năm đó ở Tam Thanh tiên vực đã bảo vệ xung quanh Tề Hồng Thiên, cũng là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng trong khoảng thời gian đó.  

 

Chỉ là bây giờ đã qua trăm vạn năm, đa số những truyền thuyết năm đó đã biến mất trong dòng sông lịch sử rồi.  

 

Ở trong Tiên Giới.  

 

Tới cảnh giới Tiên Quân, thọ nguyên trăm vạn năm là cực hạn.  

 

Mà cho dù là những nhân vật sau cấp bậc Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Thánh, Tiên Đế, Tiên Tôn, thọ nguyên cực hạn cũng đều là trăm vạn năm.  

 

Trăm vạn năm là một bức tường, là trói buộc của thiên đạo.  

 

Nếu tới sau Tiên Quân, trong trăm vạn năm không thể thành Tiên Tôn, không thể mọc cánh thành tiên thành thần, vậy cho dù ngươi có phong hoa tuyệt đại đến thế nào, cuối cùng cũng chỉ sẽ hóa thành một nắm đất vàng mà thôi.  

 

Tu tiên, từ trước đến nay đều tàn khốc như thế.  

 

Lão Thụ Quái tiếp tục giảng giải.  

 

“Hoa Thanh Cung của Liễu Hoa Thanh!”  

 

“Ngọc Hiên Trai của Hư Ngọc Hiên!”  

 

“Nguyên Thanh Cung của Trác Nguyên Thanh!”  

 

“Ba chỗ này, đến bây giờ lão phu vẫn chưa thể tìm được”.  

 

“Còn có Hồng Thiên Cung của Tề Hồng Thiên, từ trước đến nay vẫn luôn là một điều bí ẩn của đảo Tề Thiên!”  

 

Chắc chắn mấy chỗ này đều liên quan đến sự ảo diệu của Tiên Tôn Tiên Đế, có thể nói là những nơi thần bí nhất của đảo Tề Thiên.  

 

Thần Tinh Dịch không khỏi nói: “Nói như thế, ngươi đã đi tìm hết những chỗ khác rồi?”  

 

Lão Thụ Quái khụ khụ: “Ta không cần đi tìm ư?  

 

Những nơi khác đều ở vị trí cố định trên đảo Tề Thiên”.  

 

“Chẳng qua là bốn nơi Hồng Thiên Cung, Hoa Thanh Cung, Ngọc Hiên Trai, Nguyên Thanh Cung này đều không ở vị trí trước kia nữa”.  

 

Lão Thụ Quái tiếp tục nói: “Giống như Tam Dạ cung này, ta cũng mới phát hiện trong khoảng thời gian gần đây thôi...”, Tần Ninh liếc liếc Lão Thụ Quái một cái, không khỏi nói: “Ta thấy là ngươi đã đào bới hết tất cả địa chỉ cũ của rất nhiều nhân vật Tiên Đế một lần, sau đó lại sang đào bới cấp bậc Tiên Thánh, sau đó là Tiên Hoàng, mới tìm ra Tam Dạ cung này đi!”  

 

Lão Thụ Quái khụ khụ: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà năm đó đảo Tề Thiên đột nhiên biến mất ở biển Tam Đế một cách khó hiểu, lão phu cũng phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được...”, Tần Ninh lười để ý đến lão già này.  

 

Hắn còn phải cân nhắc thêm về lời nói của Lão Thụ Quái.  

“Mấy năm nay, ngươi ở trên đảo Tề Thiên đã thăm dò khắp nơi, hẳn phải có một số nơi kỳ quái để lại ấn tượng sâu sắc cho ngươi hơn một chút chứ, nói nghe chút coi”.  

 

 

Nếu tạm thời không biết bốn chỗ kia của Hồng Thiên Cung ở nơi nào, Tần Ninh cũng không cảm thấy mình có thể tìm được.  

 

 

Nếu bây giờ hắn là Tiên Đế, thật ra sẽ có rất nhiều thủ đoạn để điều tra.  

 

 

Nhưng một Tiên Quân thượng vị, năng lực cũng có hạn.  

 

 


 

 

Lão Thụ Quái đột nhiên nói: “Có một chỗ là một hồ nước, năm đó là do Tề Hồng Thiên tạo ra cho đệ tử môn hạ dùng để tu luyện, tên là hồ Vọng Thiên, bây giờ hồ Vọng Thiên kia vô cùng quỷ dị, cứ cách một khoảng thời gian là lại có lốc xoáy sôi trào, cắn nuốt tất cả, ta từng đến đó vài lần, có lần còn không khống chế được tiến vào trong lốc xoáy, suýt nữa thì không ra ngoài được nữa”.  

“Kết quả thì sao?”