"Trời ạ, hoa hòe hoa loẹt, rốt cuộc là thứ đồ gì vậy?"
Thần Tinh Dịch tò mò hỏi.
Diệp Nam Hiên cũng gãi gãi đầu.
Quả là loè loẹt, nhưng cho đến hiện tại vẫn không nhìn ra cái gì.
Lúc này, từng nhành liễu rủ bóng loáng chậm rãi bay lên.
Từng tia sáng rơi rớt trong đại điện, khiến toàn bộ đại điện thoạt nhìn như một chốn bồng lai tiên cảnh, tản ra đủ loại đủ dạng ánh sáng.
Thậm chí, trong mơ hồ còn có mùi thơm thoang thoảng tràn ngập.
Tần Ninh đứng bên trong đại điện, cẩn thận cảm nhận.
Cảm giác không nói nên lời.
Có vài phần vô cùng kỳ lạ.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên và Đại Hoàng cũng đang đánh giá những nguồn sáng như liễu rủ kia.
"Sư phụ, đây là thứ đồ chơi gì vậy?"
Diệp Nam Hiên hiếu kỳ hỏi.
"Nếu sư phụ ngươi biết thì nói từ lâu rồi, còn cần ngươi hỏi?"
Thời Thanh Trúc nhìn từng cành cây rủ xuống, cười nói: "Ta thấy hắn cũng chẳng nhìn ra".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc.
"Đây là một gốc cây cổ thụ".
"Cổ thụ?"
"Thân cây đâu?"
Diệp Nam Hiên ngạc nhiên.
Tần Ninh lại cười nói: "Cái gì cũng bị ngươi nhìn ra, vậy uổng phí bao nhiêu sức lực của người ta bố trí đủ loại thủ đoạn ở chỗ này rồi".
"Sư phụ, đây là cây gì?"
"Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ!"
Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ?
Chưa từng nghe nói.
Tần Ninh nhìn từng cành liễu bằng ánh sáng đang rủ xuống, không khỏi cười nói: "Các ngươi dùng bàn tay sờ thử xem".
Mấy người nhao nhao vươn tay.
Bàn tay Diệp Nam Hiên bắt lấy một cành liễu ánh sáng, ngay sau đó, một luồng khí ấm áp tràn vào trong thân thể.
Nhưng rất nhanh.
Dòng khí ấm áp kia nóng rực lên.
"Hả?"
Sau khi nóng rực, cảm giác tiếp theo là nóng ran. Diệp Nam Hiên cảm thấy không chỉ bàn tay của mình mà cả trái tim đều nóng bỏng như thể bị lửa đốt.
"Má ơi, nóng quá!"
Diệp Nam Hiên chợt buông tay ra, trông thấy lòng bàn tay đã đỏ rực như bàn ủi.
Một bên khác, Thần Tinh Dịch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy.
Đại Hoàng thẳng người lên, miệng con chó cắn một đầu liễu rủ, làm bỏng đầu lưỡi. Đầu lưỡi sưng đỏ, không ngừng phả ra hơi nóng.
"Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ này rốt cuộc là cái gì?"
Diệp Nam Hiên nhìn lòng bàn tay sưng đỏ của mình, ánh mắt ngạc nhiên.
Hiện tại hắn ta là cảnh giới Tiên Vương sơ giai.
Nguồn nhiệt bình thường không có khả năng làm bỏng hắn ta.
Tần Ninh lập tức nói: "Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ là một loại tiên thúc cổ xưa hiếm thấy, tự mang linh tính, là tồn tại rất thần kỳ".
"Nếu các ngươi đã nghiệm chứng, vậy điều này chứng tỏ...", Tần Ninh đánh giá bốn phía, không khỏi cười nói: "Đáng tiếc, cây lão đầu kia ở đây thì tốt biết mấy".
Biểu cảm của mấy người dần kì quái.
Tần Ninh lại bắt đầu lải nhải.
"Được rồi, đừng ai nhìn ta như vậy, để ta lôi nó ra để các ngươi nhìn một cái".
Nói xong, Tần Ninh mở bàn tay ra.
Hai người mặc áo bào đen, đội mũ trùm, che mặt, thoạt nhìn không khác gì người bình thường.