Phong Thần Châu

Chương 10505: “Lợi hại”.




 Thấy Tần Ninh còn giả ngu, Thần Tinh Dịch kéo hắn qua một bên, nói nhỏ: “Sư phụ, người lừa con…”, nói rồi, Thần Tinh Dịch ai oán nhìn chằm chằm Tần Ninh.  

 

 

Hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ta lừa ngươi?  

 

Ta cho ngươi tiên đan, tiên sâm để ngươi bồi bổ, sợ ngươi bận quá không chịu nổi, ta lừa ngươi chuyện gì?  

 

Chẳng lẽ không bổ à?”  

 

“Sư phụ...”, Thần Tinh Dịch ngoảnh mặt đi, hừ khẽ nói: “Đệ tử không được”.  

 

“Không được gì cơ?”  

 

“Sư phụ...”, Tần Ninh cúi đầu nhìn thử, sau đó ngạc nhiên nói: “Ồ! Sao lại vậy được?”  

 

Thần Tinh Dịch câm nín.  

 

Chẳng lẽ người không biết sao lại như vậy ư?  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Dịch Nhi, sao ngươi có thể đổ oan cho sư phụ như vậy được?”  

 

“Ta có lòng tốt cho ngươi Cửu Chuyển Cự Dương đan và nhân linh tiên mệnh sâm là vì thấy lần trước ngươi bị hao tổn quá nhiều nên mới muốn bồi bổ cho ngươi”.  

 

“Ngươi phải biết là sư phụ thậm chí không nỡ dùng hai loại tiên dược đó mà đều cho ngươi hết!”  

 

“Vậy mà ngươi lại nghi ngờ ta lừa ngươi ư?”  

 

Tần Ninh khẽ nói: “Ngươi có biết là, mặc dù xưa nay vi sư không thích ngươi chơi bời ong bướm với phụ nữ nhưng ngươi cũng đã hứa với sư phụ là sẽ không làm đối phương bị tổn thương rồi, ngươi nói những người phụ nữ ngủ với ngươi đều là đôi bên thèm khát thân thể của nhau, sư phụ không hề trách ngươi”.  

 

“Giờ ngươi lại nghi ngờ sư phụ dùng cách này để lừa ngươi à?”  

 

Thần Tinh Dịch kinh ngạc ra mặt, hỏi: “Thật sự không phải là sư phụ cố ý à?”  

 

“Đương nhiên là không!”  

 

Thần Tinh Dịch gãi đầu một cái, nói: “Vậy sư phụ... Liệu có phải là… Do dung hợp với giáp tiên Thái Hư Linh không?”  

 

“Cực kỳ có khả năng”.  

 

Nghe vậy, Thần Tinh Dịch chửi thầm.  

 

Cái tên gọi chó má này.  

 

Giáp tiên Thái Hư Linh, mặc vào thành Thái Hư! “Ngươi chỉ là Đế Vương, trong khi cái áo giáp này lại là Đế khí, có lẽ nó có ảnh hưởng gì đó tới thân thể ngươi, có điều đợi một thời gian ngắn, có lẽ dung hợp được nhiều hơn thì hẳn sẽ ổn thôi”.  

 

“Hả?”  

 

Thần Tinh Dịch níu Tần Ninh lại, nói: “Sư phụ, đừng mà, đợi một thời gian ngắn thì con chết mất, khỏi luôn bây giờ đi được không, chắc chắn là người có cách mà, phải không?”  

 

Tần Ninh thấy thái độ Thần Tinh Dịch thành khẩn như vậy, thở dài, nói: “Cũng không phải là không có cách, có điều sẽ trì hoãn tiến độ ngươi dung hợp với áo giáp”.  

 

“Không sao, không sao, con không thể để Linh Nguyệt xem thường con được!”  

 

“Được thôi!”  

 

Tần Ninh nói nhỏ: “Ngươi dùng sức mạnh hồn phách xung kích huyệt Thiên Nhất và Thiên Linh, thoát ra khỏi trói buộc, thân thể thu hoạch được năng lực không bị bộ áo giáp hạn chế thì sẽ được thôi”.  

 

Thần Tinh Dịch nghe vậy lập tức vui mừng.  

 

“Sư phụ cố lên, nhất định trong tòa tháp này có chí bảo, đệ tử cung chúc sư phụ thu hoạch viên mãn!”  

 

Nói rồi, Thần Tinh Dịch mừng khấp khởi bỏ đi.  

 

Tần Ninh nhanh chóng quay lại.  

 

Diệp Nam Hiên hiếu kỳ nói: “Thần Tinh Dịch lại gây ra rắc rối gì vậy ạ?  

 

Hắn ta đi làm gì thế?”  

 

Tần Ninh lập tức đáp: “Đi tìm kho báu!”  

 

Tìm kho báu?  

 

Hắn ta đi tìm kho báu gì?  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Được rồi, mặc kệ hắn ta, trong ngọn tháp cao này có gì đó bất phàm, phải vào tìm hiểu thử xem sao”.  

 

“Vâng”.  

 

Bốn người một chó đi vào trong.  

Vừa vào trong tháp, một luồng không khí thâm ảo khó hiểu phả vào mặt.  

 

 

Như thể khoảnh khắc bước vào trong thân tháp, bọn họ đã bước sang một thế giới khác vậy.  

 

 

Thế nhưng khi bước lùi lại, ra khỏi tòa tháp thì cảm giác này lại biến mất.  

 

 

“Lợi hại”.  

 

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Mặc dù Tam Dạ cung này chỉ là cung điện của Tiên Hoàng Tề Văn Dạ nhưng nhìn chung những gì nhìn thấy đều rất phi phàm”.  

 

 

“Thủ đoạn phong ấn trong cung điện địa cung ban nãy và thủ đoạn phong ấn tòa tháp cao này đều là thủ đoạn của Tiên Đế, thậm chí Tiên Tôn”.  

 

 

“Mặc dù phẩm cấp phong ấn không cao nhưng thủ pháp phong ấn lại rất tài tình!”   

chapter content