Tề Văn Dạ tiếp tục nói: “Ta không tham gia vào trận chiến đó nhưng phụ thân ta thì có, à phải, phụ thân ta đã hy sinh trong trận chiến đó”.
Nhắc đến chuyện này, nét mặt Tề Văn Dạ không hề có vẻ gì là đau lòng.
Dường như người này chỉ là ảo ảnh kể chuyện theo công thức đã định sẵn chứ không hề nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Trận chiến ấy rất khốc liệt, trực tiếp dẫn đến hàng trăm Tiên Đế, Tiên Tôn của Tam Thanh tiên giáo vẫn lạc. Tam Thanh tiên vực vốn rất mạnh nhưng sau trận chiến đó thì đã hoàn toàn ngã khỏi thần đàn”.
“Ta suy đoán, chắc có lẽ hiện tại Tam Thanh tiên giáo đã không còn nữa rồi”.
Mọi người nghe vậy đều im lặng.
Đúng là Tam Thanh tiên giáo đã không còn nữa.
Hiện tại, Tam Thanh tiên vực chỉ có ba thế lực đứng đầu là Thượng Thanh Lâu, Ngọc Thanh tiên cung, Thái Thanh tiên tông. Ba thế lực đứng đầu này đều bắt nguồn từ Tam Thanh tiên giáo sau khi chia tách.
Ba thế lực đứng đầu vốn là một thể.
Cho nên những năm gần đây, Tam Thanh tiên vực hiếm khi xảy ra đại chiến.
Dù sao mọi người cũng cùng chung một nguồn cội, có tranh đấu với nhau nhưng cũng chỉ là những tranh chấp nhỏ.
Tề Văn Dạ tiếp tục nói: “Lúc ấy, Ma tộc mà mọi người gặp được có sừng thú trên trán và đủ loại màu da, cá nhân ta cảm thấy giống bò hóa thành hình người nhưng không biến hóa triệt để”.
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc.
Diệp Viên Viên lắc đầu nói: “Ở Thượng Thanh Lâu không có ghi chép gì về chuyện này”.
“Ở Ngọc Thanh tiên cung cũng không có ghi chép về việc Dị tộc có sừng thú hay có hình dáng giống bò”.
Tề Văn Dạ tiếp tục nói một mình: “Đám Ma tộc này đều có thực lực rất mạnh nhưng kẻ mạnh nhất thì không bằng Tam Thanh giáo chủ, có vẻ như bọn họ tới từ bên ngoài nên chịu ảnh hưởng của thời không ở Tiên Giới. Ta có cảm giác kẻ đứng sau lưng bọn họ rất kinh khủng, có lẽ còn kinh khủng hơn các vị thần trong Thần Giới”.
“Trận chiến đó đánh tới trời long đất lở, ừm… Không phải là trời long đất lở ở Tam Thanh tiên vực mà là trời long đất lở trong thế giới trong thông đạo”.
Nói đến đây, Tề Văn Dạ chỉ tay vào một bức bích họa, nói: “Ba món báu vật này là đồ của ta năm xưa”.
Tốc độ thay đổi đề tài quá nhanh khiến mọi người đều sững sờ.
“Giáp bạc Xỉ Dực!”
“Siêu Huyền tiên khí”.
“Chiếc giáp trụ này được chế tạo từ sừng thú và vảy thú ở khuỷu tay và đầu gối của những tên Ma tộc trông giống bò kia. Không thể phủ nhận, vảy thú trên người những Ma tộc đó có khả năng phòng ngự rất mạnh, rất khó giết được bọn họ, dùng vảy giáp của bọn họ luyện chế tiên khí cũng cho ra phẩm chất cực cao”.
“Ta đã sử dụng giáp bạc Xỉ Dực này nhiều năm nhưng không hề hư hao, vẫn còn được giữ gìn toàn vẹn”.
Tề Văn Dạ tiếp tục nói: “Còn chiếc găng tay kia gọi là găng tay Cửu Phượng Triều Dương, tên này là do ta đặt, hoàn toàn không liên quan gì tới Cửu Phượng Triều Dương gì cả nhưng chúng được chế tạo từ phần da cứng nhất của bọn Ma tộc có sừng, trông giống bò kia, rất lợi hại”.
“Thanh kiếm này... Kiếm Lạc Diệp Thanh Phong, Siêu Huyền tiên khí được chế tạo từ vật liệu chính là sừng thú của Ma tộc, cực kỳ sắc bén”.
Tề Văn Dạ chỉ vào bức bích họa để giới thiệu dù không có vật thật ở đó.
Tần Ninh nhìn găng tay, giáp bạc, tiên kiếm trong tay mình.
“Hơn nữa, nếu dùng nội đan ngưng tụ trong người những kẻ đó để luyện chế đan dược thì còn có tác dụng áp chế một phần độc tố thuộc tính hỏa”.
Lúc này, Diệp Viên Viên mới lên tiếng: “Đúng vậy, tộc nhân Cảnh Hỏa tộc cũng vậy, máu thịt của một số tộc nhân của bọn họ có thể dùng làm thuốc, sau khi chiết xuất, cô đọng thành đan dược chí dương chí cương, có hiệu quả rất tốt”.