Đột nhiên Huyền Thi Nhị lên tiếng: “Hai vị có biết người bị giết là ai không?”
“Cái người của Hàn Mị tộc đó sao?”
“Phải”.
“Thế thì ta không biết”.
Huyền Thi Nhị thấy hai người bọn họ nhìn mình với ánh mắt dò hỏi mới nói: “Đó là Vũ Thanh Huyên của Hàn Mị tộc, ta từng được nghe về tên của người này, là một nhân vật cực kỳ lợi hại trong Hàn Mị tộc, võ giả ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên và cảnh giới Tam Vị đều không phải đối thủ của người nọ”.
Nghe đối phương nói xong, Phi Tử Chân và Tiêu Thái Lãng đều sửng sốt.
Đây mới thật sự gọi là yêu nghiệt và yêu nghiệt đụng độ.
Nhưng trước mắt, Tần Ninh có phần nhỉnh hơn.
Huyền Thi Nhị tiện đà nói: “Người này mới ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên đã có thể dùng lôi kiếp của mình tiêu diệt Tiên Vương, bây giờ lên đến cảnh giới Tiên Quân, mức độ uy hiếp có lẽ lại yếu đi”.
Nói thế cũng đúng.
Tần Ninh có thể giết được Tiên Vương khi ở cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nhờ vào lôi kiếp của mình.
Nhưng mà hiện nay hắn trở thành Tiên Quân, không có lôi kiếp trợ giúp hắn nữa.
Chắc chắn sẽ khiến Dị tộc tiếp tục phái cường giả đến.
Có khi Vũ Thanh Huyên cố ý ép Tần Ninh thăng cấp cũng nên.
Dù sao, Tần Ninh khi chưa thăng cấp còn có thể khiến Tiên Vương phải cân nhắc.
Nhưng một khi thăng cấp… Có lẽ cảnh giới Phá Mệnh Tiên Quân, Lập Mệnh Tiên Quân có thể tiêu diệt Tần Ninh.
Nói cho cùng, Dị tộc có được như một nhân vật như Vũ Thanh Huyên, ai biết bọn họ có còn người nào cảnh giới Tiên Quân cũng lợi hại như thế nữa hay không?
Thứ thừa thãi nhất trên đời này chính là thiên tài.
Tuy đại đa số người tầm thường, không có gì nổi bật, nhưng thiên tài yêu nghiệt thật sự vẫn xuất hiện liên tục, nhiều không đếm xuể.
Ba người không nghĩ tiếp nữa.
Đến lúc đó thì không còn liên quan gì đến ba người họ nữa rồi.
Những chuyện xảy ra trong Tam Thanh tiên vực này, ba Tiên Vương nho nhỏ như bọn họ không quyết định được.
Ở phía bên này.
Tần Ninh dẫn nhóm Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc xuống dưới bệ đá.
Nhìn từ bên trên thì thấy bệ đá rộng vài trượng.
Nhưng khi nhảy xuống bệ đá, phải rơi xuống mấy chục trượng mới chạm đến mặt đất.
Lúc này nhìn xung quanh, thấy được vầng sáng màu vàng kim nhạt lấp lánh bao phủ các bức tường.
Ngắm nhìn bốn phía, trên tường là những bức bích họa muôn hình muôn vẻ, không bức nào giống bức nào.
Tần Ninh nhếch miệng cười.
Trước kia Tần Ninh thích đi tìm kiếm các di tích cổ.
Có ai lại không muốn có được cơ duyên ẩn giấu trong di tích?
Tần Ninh tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Chủ nhân của Tam Dạ cung là Tề Văn Dạ, người con thứ ba của Tề Hồng Thiên đứng đầu đảo Tề Thiên, là Tiên Hoàng chân chính.
Hơn nữa, Tần Ninh đọc sách cổ và biết được.
Thiên phú của người này cực cao.
Chỉ có điều, hắn dù sao cũng là người sống ở trăm vạn năm trước, những ghi chép trong sách cổ về hắn đều không được đầy đủ.
Tần Ninh vẫn khá mù thịt về Tề Văn Dạ.
Bằng không… Tần Ninh sẽ không cảm thấy kinh ngạc khi tìm được đống của quý tẩm bổ dinh dưỡng, bổ thận trong đại điện khi trước đến vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Ninh nhìn về phía đồ nhi ngoan Thần Tinh Dịch.
Hiện giờ Thần Tinh Dịch trông không có vấn đề gì, nhưng mà khuôn mặt tuấn tú của hắn ta vẫn cứ đỏ au.
Khổ thằng bé này quá! Ai bảo ngươi bình thường cứ thích trêu hoa ghẹo nguyệt?
Lần trước ở thành Tam Đế còn vác bộ dạng suy thận đến tìm hắn muốn tranh công?