Một thương đánh ra, ngay sau đó toàn bộ sôi trào bên ngoài cơ thể Vũ Thanh Huyên như sôi trào lên, hóa thành một con giao long màu băng lam, nó nhe răng trợn mắt, hung hãn lao xuống.
Tần Ninh không hề sợ hãi.
"Chém!"
Hắn chém ra một đao, đao kình kinh khủng gào thét như gió mạnh, ngưng tụ ra từng cơn gió xoáy, bay múa đánh úp về phía băng giao.
Ầm! Trong nháy mắt, tiếng nổ vang kinh khủng bộc phát ra.
Giữa thiên địa, hai bóng dáng ngang tàng đánh vào nhau.
Rầm rầm rầm... Lần lượt va chạm, lần lượt chấn động.
Lần này, cả đám người Hàn Nhân và Thần Tinh Dịch đều hồ đồ.
Cả hai bên đều biết thực lực lẫn nhau kinh khủng nhường nào.
Đánh tới tình trạng này, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc với thực lực mạnh mẽ của người bên phía đối phương.
"Có thể đánh với Thanh Huyên đến nước này...", vẻ mặt Hàn Nhân ngơ ngác: "Tên Tần Ninh này... Khó trách có thể dữ dội như vậy".
Một vị Tiên Quân than nhẹ: "Nhỡ tên này mà dẫn động lôi kiếp của mình, e rằng Thanh Huyên sẽ rất nguy hiểm..." "Yên tâm đi, hắn sẽ không làm vậy!"
Hàn Nhân chắc chắn trả lời: "Hai người này đang thăm dò lẫn nhau từng bước một, bọn họ sẽ không nhanh chóng bày ra át chủ bài của mình như vậy".
"Còn nữa... Nếu hắn thật sự dẫn tới lôi kiếp, Thanh Huyên cũng có cách thức ứng phó".
Lôi kiếp của Tần Ninh có uy hiếp tuyệt đối với Tiên Quân, dù là Tiên Vương cũng sẽ mắc mưu.
Nhưng nếu như có pháp bảo của nhân vật cấp bậc Tiên Hoàng Tiên Thánh, thậm chí là thủ đoạn cấp bậc Tiên Đế, lôi kiếp của Tần Ninh hoàn toàn có thể giải quyết.
Dù sao đó chỉ là lôi kiếp của Cửu Thiên Huyền Tiên, mạnh hơn nữa cũng có mức độ.
Nhưng trước mắt, hai người hoàn toàn chỉ dùng thực lực vốn có của bản thân đánh với nhau, lại vượt xa mức độ cao nhất của Cửu Thiên Huyền Tiên, thậm chí còn kinh khủng hơn trận chiến giữa ba vị cấp bậc Tiên Quân.
Ầm! Thoáng chốc.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt bộc phát, vang vọng khắp nơi.
Hai bóng dáng lại lần nữa tách ra.
Nhưng lần này.
Bất kể là Tần Ninh hay là Vũ Thanh Huyên, thoạt nhìn vết thương trên người đều khủng bố hơn vừa rồi nhiều.
Áo giáp băng lam bao bọc bên ngoài thân thể Vũ Thanh Huyên xuất hiện mấy vết nứt, giữa các vết nứt có máu tươi chảy ra.
Giờ phút này, phần bụng của Tần Ninh cũng có một lỗ máu.
Đó là vết thương do bị trường thương trực tiếp đâm thủng.
Hai người đánh tới nông nỗi này, thực sự khiến những người ngoài cuộc cảm thấy khó mà tin nổi.
Vũ Thanh Huyên nhìn Tần Ninh, ánh mắt âm trầm, hơi há miệng, máu tươi thuận theo khóe miệng chảy ra.
Tần Ninh này quả là thiên tài tuyệt thế hiếm thấy.
Nhân vật bực này, muôn đời hiếm thấy.
Trường thương của Vũ Thanh Huyên chỉ thẳng Tần Ninh, khen ngợi: "Ngươi với ta, giống nhau".
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Không, ta với ngươi không giống nhau".
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Ngươi cảm thấy thiên phú của ngươi ta bằng nhau, nhưng trên thực tế, thiên phú của ta đã bị ăn mòn một phần, không thể bày ra toàn bộ. Nói cách khác, ta không trọn vẹn còn mạnh hơn ngươi hoàn chỉnh!"
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Vũ Thanh Huyên lạnh xuống.