Phong Thần Châu

Chương 10464: "Ngày chết của ngươi đã đến rồi!"




 Đại Đao Tứ Phương Thuật và Vạn Kiếm Bát Phương Quyết nâng đỡ cho nhau, bổ sung lẫn nhau.  

 

Phối hợp với cường độ tiên khí kinh khủng trong cơ thể Tần Ninh, lại càng trở nên cực kỳ ngang tàng.  

 

Không nói đến những thứ khác.  

 

Chỉ riêng việc lần nào lôi kiếp kể từ khi Tần Ninh lịch kiếp đến giờ cũng vượt xa Cửu Thiên Huyền Tiên cùng cảnh giới, lợi ích sau mỗi lần lịch kiếp mang lại... tất nhiên cũng hết sức khoa trương.  

 

Đây cũng là lý do vì sao hắn có thể cứng đối cứng với nhân vật cấp Tiên Quân khi mới cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên.  

 

Trả giá nhiều, tất nhiên thu lại cũng nhiều.  

 

Bằng không thì vì sao, vô duyên vô cớ mà lôi kiếp của Tần Ninh lại mạnh mẽ đến nghịch thiên như thế?  

 

"Ta đã đại khái nhìn ra nội tình của hai người các ngươi".  

 

Lúc này, Tần Ninh đang đứng trên một nóc nhà, lần lượt nhìn sang hai bóng dáng hai bên, cười nói: "Người tu hành Tiên Quyết không hề ít, đao thuật và kiếm thuật không nhìn ra được môn phái. Xem ra là Dị tộc có lòng, để hai người các ngươi tới thăm dò ta, nhưng khiến ta không tìm được bất kỳ vấn đề gì".  

 

Nghe vậy, thanh niên cầm đao bên trái lạnh lùng đáp: "Trái lại, ngươi cũng là danh bất hư truyền. Nhưng cho đến bây giờ, hai người chúng ta cũng mò được nội tình của ngươi".  

 

"Song tu đao kiếm mà có thể luyện được đến mức độ này, nhìn khắp Tam Thanh tiên vực quả là ít thấy, có lẽ lúc ngươi ở tại Thái Thượng tiên vực cũng chẳng phải hạng người vô danh!"  

 

Nghe được lời tán dương của hai người, Tần Ninh không khỏi cười nói: "Hai vị đừng tự tin như vậy chứ!"  

 

Tay trái nắm đao, kiếm trong tay phải.  

 

Tần Ninh nhìn hai người, mỉm cười tiếp tục nói: "Chiêu tiếp theo, hai vị cần phải xuống hoàng tuyền".  

 

Hai người nghe được lời này của Tần Ninh, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.  

 

Tần Ninh cũng dốc hết sức lực.  

 

Vào giờ khắc này, đao kiếm cùng nhau rung lên.  

 

Kình khí kinh khủng gào thét tiết ra, hơi thở làm run sợ lòng người thong thả truyền xa.  

 

Đao ra, khí thế như hồng.  

 

Kiếm rời, sắc bén như phong.  

 

Thoáng chốc.  

 

Hai thanh niên hai bên trái phái đồng loạt biến sắc.  

 

Giờ khắc này, khí tức trong cơ thể Tần Ninh hoàn toàn lột xác, lại mang theo khí thế bừng bừng vượt xa hai người.  

 

"Phá!"  

 

"Chém!"  

 

Tất nhiên hai người họ sẽ không bó tay chịu trói, đồng thời sôi nổi ra tay. Khí tức trong cơ thể bọn họ cuồn cuộn bốc lên.  

 

"Vạn Kiếm Tòng Thiên Tuyệt!"  

 

"Nhất Đao Phân Thiên Địa!"  

 

Từng người lần lượt bày ra tuyệt học của bản thân, sát khí trong cơ thể không ngừng bùng nổ.  

 

Nhưng chỉ chớp mắt.  

 

Một trái một phải, hai người dồn dập va chạm với sát cơ của Tần Ninh.  

 

Phía sau bọn họ chính là một thanh đao và một thanh kiếm hiện ra từ trong hư không, hoặc chém hoặc đâm về phía hai người.  

 

Đến khi hai người kia nhận ra, đã… quá muộn! Phụt phụt phụt phụt! Đao kiếm cùng rơi xuống, chém về phía hai người. Trước sau bọn họ đều chịu giáp công, kiếm mang và đao mang chặt đứt thân thể hai người.  

 

Đợi đến lúc không khí bốn phía đất trời dần bình tĩnh trở lại.  

 

Bóng dáng Tần Ninh giáng từ trên trời xuống, xuất hiện trước mặt bọn họ.  

 

Trên mặt đất.  

 

Một người bị chém thành hai khúc, người còn lại bị đâm xuyên lồng ngực, mắt thấy sắp không sống được.  

 

"Đáng chết".  

 

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Không khống chế tốt sức lực, lỡ ra tay nặng chút".  

 

Hắn còn muốn tra khảo một vài tin tức nữa.  

 

Thanh niên dùng kiếm rơi mất mạng che mặt, máu me khắp nơi, phẫn nộ quát: "Tần Ninh, ngươi...". Lồng ngực ào ào chảy máu tươi, nhưng cơn thịnh nộ không hề lắng xuống.  

 

"Ngươi tên là gì?"  

 

Tần Ninh hỏi thẳng.  

 

Thanh niên không đáp.  

 

Tần Ninh nói tiếp: "Ta nghĩ, trong số những người bên kia, kiểu gì cũng có ai đó nhận biết ngươi, chờ chút nữa xem thi thể ngươi hẳn cũng có thể nhận ra, ngươi không muốn nói thì thôi vậy".  

"Chờ ta biết được tin tức của ngươi sẽ đi diệt gia tộc, tông môn của ngươi."  

 

"Ngươi cũng biết rồi chứ? Đối với Dị tộc... Con người của ta hận đến nghiến răng!"  

 

"Kiếm Vu Triết!"  

 

Thanh niên lập tức nói.  

 

"Giết ngươi là chuyện của một mình ta, không hề liên quan đến Đông Hiền Vực Kiếm Thạch các!"  

 

Kiếm Vu Triết rất có khí phách ai làm người nấy chịu.  

 

Kiếm Vu Triết nhìn sang bên phía thanh niên dùng đao bị chém thành hai khúc, nói: "Hắn ta tên Lăng Ngọc Đường, đến từ Nam An Vực Thiên Đạo Minh".  

chapter content