Phong Thần Châu

Chương 10443: “Lão Thụ Quái”.




 

 Một lão già mặc kim y bước ra một bước, cười khẽ nói.  

 

Mọi người liếc mắt qua, thần sắc cả kinh.  

 

“Vị này là Viêm lão quái của Thiên Viêm Tông, Bắc Viêm Vực!”  

 

“Ông ta hoàn toàn không chết?”  

 

“Năm xưa nghe nói tiến lên cảnh giới Tiên Đế thất bại, bị trời phạt, thân tử đạo tiêu rồi cơ mà…” “Không nghĩ tới lần này lại rời núi!”  

 

Viêm lão quái, là một vị Tiên Thánh Lão Quái uy danh hiển hách ở bên trong Tam Thanh tiên vực, chỉ cách Tiên Đế một đoạn nhỏ.  

 

Lão quái này đã rất nhiều năm không có tin tức gì, hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.  

 

Xem ra lần này, di tích cổ quả thật khiến cho rất nhiều người động tâm.  

 

Thật ra thì…  Từ xưa đến nay, người tu hành thích nhất chính là đào các loại di tích cổ xưa tồn tại trong thiên địa.  

 

Nguy cơ ở bên trong khu di tích có thể rèn luyện tâm tính cùng với thực lực.  

 

Cơ duyên ở bên trong di tích, lại có thể khiến cho người ta thăng cấp cực nhanh, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với nhiều năm khổ tu.  

 

Đối với người tu hành mà nói, nếu không phải là chiến đấu thăng cấp thì cũng là bế quan tĩnh tu thăng cấp, cùng với quật cổ hòng chiếm được cơ duyên.  

 

Di tích cổ lần này, tạm đại đầu sỏ thêm lên lợi hại đến như vậy, hiển nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều lão đồng môn ngày thường hiếm khi được nhìn thấy.  

 

Viêm lão quái chẳng qua chỉ là một người.  

 

Giữa thiên địa tứ phía, trong các gia tộc thuộc tông môn phe phái, không biết còn có bao nhiêu lão đồng môn cũ, hoặc là nghênh ngang xuất hiện, hoặc là ẩn núp trong đám người không để lộ chút sơ hở nào.

...  

 

Nghệ Văn Đấu tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều ra một phần sức lực, chờ đến khi vào bên trong di tích cổ sẽ xem bản lĩnh từng người".  

 

Tam Đại Tiên Đế ra lời hiệu triệu, rất nhiều nhân vật cấp bậc Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương sôi nổi hưởng ứng.  

 

Chỉ chốc lát sau, từng đại nhân vật Tiên Thánh, từng siêu cấp cường giả Tiên Hoàng nhao nhao đi theo ba người Nghệ Văn Đấu, Chung Lương, Thương Cảnh Sơn về phía xoáy nước... Những người khác tự nhiên chỉ có thể chờ đợi.  

 

Lúc này bọn họ hoàn toàn chẳng giúp đỡ được gì.  

 

Khoảng thời gian chờ đợi kéo dài suốt hai ngày.  

 

Trong vòng hai ngày, ba người Nghệ Văn Đấu, Thương Cảnh Sơn, Chung Lương không ngừng ra ra vào vào xoáy nước, phá giải cấm chế.  

 

Mà cũng trong hai ngày này, Tần Ninh thỉnh thoảng giao lưu với các đệ tử và trưởng lão của tam đại tông môn.  

 

Đến ban đêm ngày thứ hai.  

 

Chính giữa xoáy nước, một luồng ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi chiếu thẳng lên trời, sáng rực cả bầu trời đêm.  

 

Trên những đảo nhỏ xung quanh, các vị Tiên Nhân trong Tam Thanh tiên vực sôi nổi hướng ánh mắt về phía này.  

 

"Cấm chế mở rồi?"  

 

"Hình như là...", "Tam Đại Tiên Đế dẫn đầu mà còn tiêu tốn hai ngày".  

 

"Nếu là chúng ta, e rằng suốt cả đời cũng chẳng thể nào vào được".  

Trên mặt biển, lực lượng tàn phá bừa bãi lan ra từ bên trong xoáy nước, từng tầng từng lớp dập dờn chồng lên nhau.  

 

 

Lúc này, Tần Ninh đang đứng trên một tòa đảo nhỏ, nhìn về phía cột sáng chọc trời bên trong xoáy nước ở nơi xa, lông mày nhíu lại.  

 

 

"Sư phụ, đã mở".  

 

 

Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên lần lượt tụ tập lại.  

 

 


 

 

Tần Ninh nói tiếp: "Lần này, có lẽ cổ địa không có gì đẹp mắt, nhưng hẳn có không ít Dị tộc, chém giết nhiều mài giũa chính mình".  

"Có điều, nếu thấy Dị tộc mạnh hơn mình nhiều, thì đầu óc đừng có nóng lên rồi xông đến!"