Hòn đảo bay hừng hực khí thế, từ cách hơn mười dặm đã thấy áp lực cực lớn khiến người và thần phải kinh hãi.
Hòn đảo bay này lớn ngang bằng một hòn đảo lớn ngoài biển, trên đó cắm cờ xí của Thượng Thanh Lâu.
Xung quanh đảo tỏa ra quầng sáng khiến người ta không nhịn được thành kính quỳ gối.
Đây chính là bộ mặt của ba đại tông môn lớn nhất! Chẳng mấy chốc, hòn đảo đã đáp xuống bờ biển.
Mười mấy người từ trên hòn đảo bước xuống, tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, vải vóc được may từ những chất liệu bất phàm, quanh người bao phủ tiên quang khiến người ta sợ hãi, thán phục.
Người dẫn đầu đoàn người có phong thái độc đáo hơn cả, chỉ cần đứng một chỗ thôi đã mang tới cho người ta cảm giác dường như đất trời đều xoay quanh người này, ánh sáng của nhật nguyệt cũng bị người này lu mờ.
“Thất lâu chủ của Thượng Thanh Lâu, Văn Đấu Tiên Đế, Nghệ Văn Đấu đại nhân!”
Vũ Đông Phong dừng động tác đánh con trai mình lại, ngẩn người nói.
Nghệ Văn Đấu Tiên Đế đi tới chỗ ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, chắp tay, cười nói: “Tần công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Chứng kiến cảnh ấy, Vũ Đông Phong sững sờ tại chỗ.
Ông ta vừa nhìn thấy gì vậy?
Một vị Tiên Đế! Một vị Tiên Đế uy danh hiển hách của Thượng Thanh Lâu chắp tay thi lễ với… Người thanh niên trẻ tuổi Cửu Thiên Huyền Tiên tên là Tần Ninh kia...?
Vũ Văn đứng bên cạnh cũng ngây dại.
Người trẻ tuổi kia là ai?
Nghệ Văn Đấu Tiên Đế là nhân vật phương nào cơ chứ?
Nếu gặp một Cửu Thiên Huyền Tiên thì chắc một vị Tiên Đế đã chẳng buồn đoái hoài tới rồi, vậy mà khi gặp Tần Ninh thì lại chắp tay thi lễ! “Đồ súc sinh nhà ngươi!”
Vũ Đông Phong hoàn toàn ngơ ngác.
Vừa rồi nhi tử còn lừa ông ta tới kiếm chuyện với thanh niên kia.
Vẫn còn may… May mà ông ta nhận ra Diệp Viên Viên, nếu không... Nếu ông ta thực sự làm gì ba người bọn Tần Ninh mà lại đúng lúc Nghệ Văn Đấu xuất hiện thì Nghệ Văn Đấu hoàn toàn có thể nghiền ông ta và toàn bộ Vũ gia chỉ bằng một bàn tay.
“Đồ súc sinh, đi chết đi!”
Vũ Đông Phong đập một cú trời giáng lên người con trai mình… Về chuyện của cha con Vũ Đông Phong và Vũ Văn, Tần Ninh chẳng buồn để tâm.
Qua nhiều năm như vậy, hắn đã gặp chuyện như thế này khá nhiều lần rồi.
Tần Ninh nhìn về phía Nghệ Văn Đấu, cười hỏi: “Bên phía Thượng Thanh Lâu đã bố trí thỏa đáng rồi chứ?”
“Ừm”.
Nghệ Văn Đấu lại nói: “Có điều lần này có ta, Cửu cung chủ của Ngọc Thanh tiên cung Thương Cảnh Sơn và Chung Lương Thánh trưởng lão của Thái Thanh tiên tông, ba đại Tiên Đế có mặt, liệu bên phía Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc có thấy vậy mà từ bỏ không?”
Nghe vậy, Tần Ninh lại cười nói: “Bọn chúng sẽ không từ bỏ đâu, hơn nữa bọn chúng cũng đã có hành động rồi”.
“Với lại…”, “Cho dù bọn chúng có từ bỏ thì lời ta đã nói vẫn không thay đổi, luyện hóa ôn ngọc trạch, cướp đoạt được sức mạnh, ta sẽ không để tam phương làm không công!”
Nghệ Văn Đấu cười ha ha một tiếng.
Chẳng hiểu tại sao, khi nói chuyện với Tần Ninh, Nghệ Văn Đấu luôn có cảm giác không phải mình đang nói chuyện với một vãn bối mà là với một Tiên Đế cùng một thế hệ vậy.
“Đã vậy thì mời Tần công tử cùng xuất phát với bọn ta để tiện hỗ trợ nhau trên đường đi”.
“Được”.
Vũ Đông Phong cũng không đánh con trai mình nữa.
Vũ Văn nằm dưới đất rên rỉ, mặt sưng như thủ lợn.