Vũ Vô Tuyết dĩ nhiên chưa từng nghi ngờ Thần Tinh Dịch.
Vũ Vô Tuyết đã gặp cả sư tôn tàn nhẫn, sư nương bạc tình và sư huynh hay ức hiếp Thần Tinh Dịch.
Mấy người kia hận dị tộc bọn họ thấu xương.
Cũng vì vậy, nàng ta mới cơ duyên xảo hợp quan biết Thần Tinh Dịch, còn trầm mê với cơ thể hắn.
Sở dĩ nàng ta tức giận, cũng là vì nhìn thấy Thần Tinh Dịch ở đây, còn đang dính lấy đám nữ nhân tầm thường kia nữa.
Nhưng nàng ta biết, Thần Tinh Dịch không thể rời khỏi nữ nhân.
Tên sư phụ độc ác của Thần Tinh Dịch đã gieo tình cổ lên người hắn ta để khống chế hắn ta. Vì vậy, nhiều năm qua, nếu Thần Tinh Dịch rời khỏi nữ nhân một thời gian, độc sẽ phát tác, thậm chí sẽ chết! Trong lòng Vũ Vô Tuyết, Thần Tinh Dịch là nô lệ của nàng ta, một người cực kỳ đáng thương, dù hắn ta là Tiên Vương, thì cũng hết sức đáng thương.
Trong phòng, nắng hạn gặp mưa rào, lửa cháy gặp rừng khô, trên con đường gập ghềnh, rất nhanh đã vỡ đê. . . Hai bên giao lưu thâm sâu.
Vũ Vô Tuyết mềm nhũn nằm trên ngực Thần Tinh Dịch, không khỏi nói: "Sao ngươi lại ở thành Tam Đế?"
Thần Tinh Dịch thở dài, mới vừa ra vẻ khổ sở nói: "Sư phụ ta tới, ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên cũng đã ra sức, tên Trương Linh Phong lại bảo vệ sư phụ ta nửa bước không rời, ta căn bản không có cách nào động thủ giết hắn".
Vũ Vô Tuyết nói ngay: "Không phải ngươi nói, giết sư phụ ngươi, ngươi cũng sẽ chết sao?"
"Không sai!"
Thần Tinh Dịch nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Ta đã nghĩ kĩ rồi, sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này, không bằng đồng quy vu tận với hắn”.
"Người khiến ta hạ quyết tâm này chính là ngươi".
Vũ Vô Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thần Tinh Dịch.
Thần Tinh Dịch hôn thâm tình, rồi nói: "Khi ở dãy núi Thái Giang, ta rất lo lắng cho ngươi, lo ngươi có gặp phải nguy hiểm hay không?”
“Bây giờ thấy ngươi, rốt cuộc ta cũng yên tâm rồi".
"Những năm qua, ngươi luôn trấn an ta, ta rất cảm kích ngươi. Lần này, ở dãy núi Thái Giang, các ngươi tổn thất rất lớn. Ta đã nghĩ rồi, ta muốn giết Tần Ninh, rửa hận cho ngươi”.
Vũ Vô Tuyết ngơ ngác nói: "Giết hắn, ngươi cũng sẽ chết!"
"Vậy có làm sao!"
Thần Tinh Dịch tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ta đã chịu đựng đủ cảnh bị hắn trói buộc và sự tàn nhẫn của hắn rồi. Chết thì chết, ta cũng phải kéo hắn làm đệm lưng, làm một chuyện cuối cùng cho ngươi".
Vũ Vô Tuyết nhìn Thần Tinh Dịch, tùy tiện nói: "Ta không cho phép ngươi chết, ta nhất định tự tay bắt Tần Ninh, để hắn giải tình cổ cho ngươi, để ngươi sống tiếp”.
"Tuyết Nhi. . .", Thần Tinh Dịch ra vẻ cảm động, nắm chặt tay Vũ Vô Tuyết, ôm nàng ta vào lòng thật chặt.
Rất nhanh, nhiệt độ trong phòng tăng lên cao.
Lại là một trận gió tanh mưa máu.
Vũ Vô Tuyết cảm thấy thân thể càng không có lực.
Thần Tinh Dịch lấy một quyển trục lên, hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bí mật, không thể nói cho ngươi biết được".
Nghe vậy, Thần Tinh Dịch cười nói: "Ta biết, chuyện của ngươi đều là cơ mật, ta không nên hỏi".
"Thật ra thì cũng không có gì không thể nói".
Vũ Vô Tuyết cười nói: "Đây là danh sách võ giả các vực lần này tiến vào thành Tam Đế mà ta lấy được".
Danh sách?
“Hơn nữa, ví dụ như Trúc Diệp Tông, lần này là ta và Diệp Nam Hiên dẫn đội, nhưng không vào thành Tam Đế”.
Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Các võ giả đến biển Tam Đế đã có những người khác thống kê, ta chỉ thống kê những người đến thành Tam Đế trong mấy ngày qua thôi, hơn nữa ta cũng chỉ thống kê Cửu Thiên Huyền Tiên trở lên”.