Phong Thần Châu

Chương 10410: Sắc phong hả?




 

 Thượng Vân Nhiên ngẩn ngơ nói: “Đại sư, đệ tử thượng nguyên đã là cấp bậc đệ tử cao nhất ở Thượng Thanh lâu chúng ta rồi!”  

 

“Vậy thì thiết lập một cấp bậc cao hơn thôi, gọi... gọi là... Thượng Thanh thánh nữ!”  

 

Thượng Thanh thánh nữ?  

 

Thượng Vân Nhiên sững sờ.  

 

“Ngươi, tổng lâu chủ ngươi thu nàng làm đệ tử nữa!”  

 

“Hả?”  

 

Thượng Vân Nhiên bèn đáp: “Lúc trước ta cũng định thế nhưng nàng lại từ chối!”  

 

“Ồ...”, Huyền đại sư thì thầm nói: “Cũng phải, tẩu của ta làm đệ tử của ngươi, ngươi cũng không xứng...”, “Đại sư nói gì thế?”  

 

“Không có gì, không có gì...”, Huyền đại sư nói tiếp: “Cứ như thế, Diệp Viên Viên là Thượng Thanh thánh nữ đầu tiên của Thượng Thanh lâu... không được, Thái Thanh Tiên tông đều là thánh tử thánh nữ gì đó... không nổi bật được lắm...”, Huyền đại sư cười nói: “Phong nàng làm... Thượng Thanh thần nữ, địa vị còn cao hơn đệ tử thượng nguyên, ngang hàng với bảy đại lâu chủ của Thượng Thanh lâu các ngươi, được coi như vị lâu chủ thứ tám”.  

 

Đại lâu chủ Ngô Ưng đứng một bên vội nói: “Không thể được!”  

 

“Được, không thành vấn đề!”  

 

Thượng Vân Nhiên nói thẳng: “Thượng Thanh thần nữ, lâu chủ thứ tám, được chứ!”  

 

Ngô Ưng ngơ ngác đứng bên cạnh.  

 

“Phải nhớ kỹ ân cần với Tần Ninh kia đó, đừng đắc tội hắn, ta đề nghị các ngươi tôn kính yêu mến hắn như với ta vậy”.  

 

Huyền đại sư vừa nói xong, cả Ngô Ưng và Thượng Vân Nhiên đều sửng sốt.  

 

“Hắn cũng là một vị đan tiên cái thế ư?”  

 

Thượng Vân Nhiên bật thốt.  

 

“Hắn... à thì...”, Huyền đại sư nói đến đây thì bỗng vẫy tay rồi xoay người rời đi.  

 

Ngay sau đó, vài vị thái thượng trưởng lão cách đó không xa cầm cần câu đến tìm Huyền đại sư mời đi câu cá cùng... Thượng Vân Nhiên nhìn về phía Ngô Ưng rồi khó hiểu hỏi: “Có ý gì nhỉ?”  

 

“Ta nào có biết”.  

 

Ngô Ưng tức giận nói: “Ngươi thích làm gì thì làm đi!”  

 

“Ui, ngươi đừng đi, việc này ngươi làm đi, ta phải đi câu cá nữa, câu cá cũng là cách tu thân dưỡng tính, cảm xúc thăng hoa thực lực mới tiến bộ!”  

 

Thượng Vân Nhiên chạy theo.  

 

Một ngày không gặp Huyền đại sư, cả người Thượng Vân Nhiên khó chịu, sợ rằng với phu nhân của mình cũng chưa nhiệt tình như vậy.  

 

Ngô Ưng không nhìn nổi nữa bèn rời đi luôn.  

 

Nhưng rốt cuộc ông ta vẫn không hiểu nổi... vì sao nhỉ?  

 

Sao bỗng nhiên lại phải phong Diệp Viên Viên làm Thượng Thanh thần nữ, địa vị ngang hàng với bảy đại lâu chủ chứ? Huyền đại sư với Tần Ninh có quan hệ gì?  

 

Càng nghĩ càng thấy sắc phong Diệp Viên Viên chỉ có thể là vì Tần Ninh, Diệp Viên Viên là người phụ nữ của Tần Ninh.  

 

Nhưng... ý của Huyền đại sư là gì đây?  

 

Ngô Ưng nhanh chóng rời đi tìm lục lâu chủ Ôn Tu Trúc và thất lâu chủ Nghệ Văn Đấu.  

 

“Văn Đấu à...”, Ngô Ưng nhìn Nghệ Văn Đấu rồi nói thẳng: “Ta nhớ quan hệ của ngươi với Diệp Viên Viên không tệ nhỉ, nàng rất kính trọng ngươi ha!”  

 

“Hả? Đúng vậy...”  

 

Đang yên đang lành sao lại nhắc tới Diệp Viên Viên?  

 

Lúc trước, quả thật là do hắn ta đưa Diệp Viên Viên đến Thượng Thanh lâu, những năm gần đây, thiên phú của Diệp Viên Viên thể hiện rất rõ và nhanh chóng trở thành đệ tử thượng nguyên.  

 

Ngô Ưng thở dài nói: “Thượng lâu chủ ý bảo rằng nàng với Tần Ninh ở chung với nhau, nếu ngươi đến tìm Tần Ninh thì cầm theo giấy sắc phong của Thượng lâu chủ đi tìm Diệp Viên Viên!”  

 

Sắc phong hả?  

Diệp Viên Viên lập công lớn à?  

 

 

Sao hắn ta lại không biết nhỉ! Nghệ Văn Đấu ngẩn ngơ.  

 

 

“Còn nữa, Ôn Tu Trúc, Nghệ Văn Đấu, ý của Thượng lâu chủ... lần này đi tìm Tần Ninh phải thật lịch sự lễ phép, đối xử với Tần Ninh như tôn kính với Thượng lâu chủ và các thái thượng trưởng lão, không được tự cao tự đại, không được ỷ mình là Tiên Đế mà coi thường người khác, nếu hắn không đồng ý giao Ôn Ngọc Trạch thì cũng không sao!”  

 

 

Dứt lời, Ôn Tu Trúc và Nghệ Văn Đấu còn tưởng mình nghe nhầm, trừng mắt nhìn thẳng vào đại lâu chủ Ngô Ưng.  

 

 

“Trừng mắt nhìn ta làm gì?”  

 

 

Ngô Ưng hừ nói: “Lão phu có chuyện gấp cần làm, hai người các ngươi nhớ kỹ lời nói của ta là được, đi thôi!”  

 

 

Vừa nói xong Ngô Ưng rời đi ngay.   

chapter content