Phong Thần Châu

Chương 10407: Liễu Hoa Thanh.




Phía dưới người nọ, trên mỗi độ cao khác nhau của ngọn núi đều có một bãi đá nhô ra, trên đó là một thái thượng trưởng lão của Thượng Thanh Lâu đang ngồi ngay ngắn.  

 

 

Những trưởng lão đó hầu hết đều có tóc hoa râm, tuổi già sức yêu trông như những ông lão hơn trăm tuổi.  

 

Mỗi một vị thái thượng trưởng lão của Thượng Thanh Lâu đều hô hấp và vận động cơ thể kỳ quái hít vào thở ra không khí theo người thanh niên kia.  

 

Dưới vách núi là một bóng người bước tới.  

 

Người nọ trông khoảng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo dài, khí chất thoát tục, trên người phảng phất khí chất của một người tiên nhân nho nhã.  

 

Người đàn ông thấy đoàn người kia tập hít thở theo người thanh niên trên tảng đá kia thì chợt dừng bước.  

 

Chẳng bao lâu sau, đằng sau có một ông lão đi tới vừa định nói gì đó, người đàn ông đã ra hiệu đừng lên tiếng.  

 

“Lâu chủ...”, “Chuyện gì thế?”  

 

Người đàn ông trung niên kia hỏi.  

 

“Về chuyện tên Tần Ninh kia...”, nghe vậy, người đàn ông trung niên từ tốn nói: “Ta đã cân nhắc kỹ rồi, việc này cực kỳ quan trọng, ngươi bảo Ôn Tu Trúc và Nghệ Văn Đấu đi làm đi nhưng mà phải nhớ rằng nói với bọn họ phải khách khí chút”.  

 

“Vâng, mà thôi”.  

 

Người đàn ông nói tiếp: “Trước đừng bảo bọn họ hành động mà hãy hỏi Huyền đại nhân trước rồi tính tiếp”.  

 

Ông lão không nói lời nào.  

 

Mọi người trên vách đá lần lượt làm xong từng động tác một, người thanh niên kia thở ra một hơi, mở mắt nhìn mọi người rồi hàm ý sâu xa nói: “Trên đỉnh của tiên, kiêu ngạo nhìn thiên hạ, thế gian này có thần thì mới có tiên!”  

 

Người thanh niên cất lời, người đàn ông trung niên phía dưới thành kính lắng nghe, ông lão đằng sau thầm thở dài.  

 

Ông lão nhìn về phía người thanh niên mặc đan bào trên đó, trong mắt thoáng hiện sự u oán.  

 

Ngô Ưng là đại lâu chủ của Thượng Thanh lâu nên lòng thầm xem thường người thanh niên mặc đan bào kia.  

 

Người thanh niên đó huyên thuyên suốt ngày, nhưng khổ nỗi các vị thái thượng trưởng lão và lâu chủ của Thượng Thanh lâu đều rất tin tưởng người nọ.  

 

Ngô Ưng luôn cảm thấy người thanh niên mặc đan bào kia - Huyền đại sư rất có khả năng là gián điệp mà Dị tộc phái tới.  

 

Đến đây để lừa gạt mọi người.  

 

Đường nhiên, vị Huyền đại sư này cũng có bản lĩnh nào đó, thuật luyện đan quả thật rất lợi hại, ít nhất là mạnh hơn thuật luyện đan của lâu chủ.  

 

Ngô Ưng là đại lâu chủ của Thượng Thanh lâu và cũng chính là đại trưởng lão, tất nhiên cũng hiểu rõ về trình độ luyện đan của tổng lâu chủ Thượng Vân Nhiên nhà mình.  

 

Không nhắc tới cả Tiên Giới, ít nhất ở Tam Thanh tiên vực, thuật luyện đan của Thượng Vân Thiên chắc chắn có thể nằm trong ba hạng đầu! Thuật luyện đan của vị Huyền đại sư này điêu luyện không phải là giả, nhưng người lại thao thao bất tuyệt suốt ngày, cố tình lâu chủ và vài vị thái thượng trưởng lão lại rất nghe lời.  

 

Lòng Ngô Ưng khó chịu chính là vì thế.  

 

“Hầy...”, người thanh niên mặc đan bào nói liền một mạch, rồi kết một câu: “Được rồi, bài giảng hôm nay đến đây là hết”.  

 

“Nhớ kỹ lời nói của ta, con đường tu hành là vô tận”.  

 

“Tuổi thọ của võ giả Tiên Giới cao nhất là trăm vạn năm mà giới hạn cũng là trăm vạn năm, nhưng đại đa số người không sống quá trăm vạn năm, họ lần lượt đột phá rồi lần lượt chiến đấu với nhau, do đó đã tàn phá tuổi thọ của mình rất nhiều”.  

 

“Nhưng mà, nhờ phương pháp tĩnh dưỡng này của ta, các ngươi có thể tự điều tiết vết thương ẩn giấu trên người mình, điều đó sẽ giúp tuổi thọ của các ngươi đến gần với giới hạn của mình”.  

 

Những ông lão đều lần lượt đứng dậy, khom người chào.  

 

“Đa tạ Huyền đại sư chỉ dạy!”  

“Đa tạ Huyền đại sư dạy bảo!”  

 

 

“Giải tán thôi...”, người thanh niên xua tay.  

 

 

Mọi người giải tán.  

 

 

Lúc này, tổng lâu chủ Thượng Vân Nhiên đi tới.  

 


Thương Vân Nhiên thấy người thanh niên bèn cung kính cúi chào.  

 

 

Nếu người ngoài nhìn thấy một vị Tiên Đế tuyệt định lại khách khí với một người thanh niên đến thế thì e rằng sẽ khiến cả Tam Thanh tiên vực khiếp sợ.