Tả Chính Nghiệp nói tiếp: “Ngọc cung chủ không thể nào đi trước được, hai chúng ta đi xem là đủ rồi, trước tiên xem thử có lôi tên Ôn Ngọc Trạch kia về được không”.
“Tên này liên can quá nhiều chuyện, có lẽ các vị Tiên Đế trong cung chúng ta đang kiểm tra nên mới có dấu vết lần theo”.
Thương Cảnh Sơn nhìn bàn cơ rồi nói: “Nếu ngươi có thể thắng ta ba ván thì ta sẽ cùng hướng với ngươi nếu không thì không bàn nữa”.
“Chậc, ai sợ gì ngươi chứ!”
“Mau tới nào!”
Hai đại cung chủ tiếp tục tranh đấu với nhau trên bàn cờ.
...Trong Tam Thanh tiên vực, Thượng Thanh Lâu.
Thượng Thanh Lâu ở Thượng Thanh vực phía nam của Tam Thanh tiên vực.
Trong ngoài Thượng Thanh Lâu kéo dài mấy trăm dặm, nhìn qua không thấy điểm cuối.
Ở vùng nội địa liên miên không điểm cuối của Thượng Thanh Lâu.
Có hai bóng người đang đứng trong một sơn cốc, trước mặt hai người họ cũng có ba người khác đang đứng đó.
Đó là trưởng lão Ngụy Hoa của Thượng Thanh Lâu.
Đệ tử thượng nguyên Thạch Bắc Lâm và đệ tử nội lâu Thạch Quang Diệu.
Lúc này, ba người họ đang khiêm nhường khom lưng đứng chào.
Hiển nhiên thân phận và địa vị của hai vị đứng trước mặt ba người họ không hề đơn giản.
“Những gì các ngươi nói bọn ta đều đã hiểu”.
Người đàn ông bên trái nho nhã, bình đạm nói: “Nói như vậy, quan hệ của Diệp Viên Viên và cái tên Tần Ninh kia không tầm thường, mà thực lực của tên Tần Ninh kia cũng không thể coi khinh, người lại thông thạo thuật luyện đan, quả đúng là một thiên tài hiếm thấy”.
Thạch Bắc Lâm nghe người đàn ông kia nói vậy bèn bảo: “Lục lâu chủ, vậy Diệp Viên Viên kia...”, “Bắc Lâm!”
Người đàn ông nho nhã nói: “Lẽ nào ngươi có tình cảm gì đó với Diệp Viên Viên à?”
“Hả?”
Gương mặt Thạch Bắc Lâm đỏ bừng, năm ấy Kỷ Khinh Khinh là Tiên Vương, tương lai rất có khả năng trở thành một trong thất đại lâu chủ của Thượng Thanh Lâu thậm chí còn có thể tiếp nhận chức vụ tổng lâu chủ của Thượng Vân Nhiên.
Diệp Viên Viên cũng là đệ tử thượng nguyên của Thượng Thanh Lâu, thiên phú cực kỳ tốt, dung nhan xinh đẹp mỹ miều khiến lòng người khó phai.
“Ôn Tu Trúc, ngươi nghĩ thế nào?”
Bên cạnh người đàn ông nhã nhặn là một người trông khoảng tầm hơn ba mươi, mái tóc dài được buộc cao, người nọ nói: “Thạch Bắc Lâm bị ngươi chọc chín mặt rồi đó...”, vừa dứt lời, Thạch Bắc Lâm nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng kia rồi vội vàng chữa cháy: “Nghệ lâu chủ, người hiểu lầm rồi... đệ tử và Diệp Viên Viên chỉ là đồng môn, chẳng qua là hai người cũng biết rồi đó, trong Thượng Thanh Lâu chúng ta đâu chỉ có không ít đệ tử thượng nguyên mà còn có rất nhiều đệ tử nòng cốt phải lòng Diệp Viên Viên, lần này khi bọn họ nghe Diệp Viên Viên nói rằng mình với Tần Ninh là phu the thì rất quan tâm...”, nghe Thạch Bắc Lâm nói vậy, cả hai vị lâu chủ nhìn nhau cười phá lên.
Lục lâu chủ của Thượng Thanh Lâu - Ôn Tu Trúc.
Thất lâu chủ của Thượng Thanh Lâu - Nghệ Văn Đấu.
Hai người này đều là những Tiên Đế tiếng tăm lừng lẫy trong Thái Thanh tiên vực.
Trong Tam Thanh tiên vực, thất đại lâu chủ của Thượng Thanh Lâu hay cửu đại cung chủ của Ngọc Thanh tiên cung và mười một thánh trưởng lão của Thái Thanh tiên tông đều là những người có máu mặt.
Ôn Tu Trúc nói: “Được rồi, chuyện giữa mấy người trẻ các ngươi thì các ngươi tự giải quyết”.
“Nhưng mà nếu tên Tần Ninh kia là phu quân của Thời Thanh Trúc thì Nghệ Văn Đấu, ta nghĩ ngươi phải xuất chiến rồi!”
“Thượng lâu chủ tính thế nào?”
Thượng lâu chủ mà Nghệ Văn Đấu nhắc tới chính là là người người cao quý nhất Thượng Thanh Lâu, lâu chủ Thượng Vân Thiên.