Phong Thần Châu

Chương 10396:




 

Diệp Viên Viên cẩn thận từng li từng tí lau sạch vết máu trên người Tần Ninh, hai mắt đỏ bừng.  

 

"Thật ra không có vấn đề gì".  

 

Tần Ninh cười nói: "Lôi kiếp quá mạnh mẽ, lại thêm bị Kỳ Quân quấy nhiễu một chút nên mới thê thảm như vậy, nhưng mà cũng chỉ là nhìn qua trông thảm vậy thôi, bây giờ ta đã là cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng thiên, chỉ cần mấy ngày, cộng thêm được lực lượng trời đất gột rửa là những vết thương này sẽ phục hồi như cũ...", Diệp Viên Viên nhìn chằm chằm Tần Ninh, không nói một lời.  

 

"Hơn nữa ta đã dùng mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan do Cửu Thiên Huyền Tiên cô đọng, cơ thể thương tích, không là vấn đề".  

 

Diệp Viên Viên vẫn không nói câu nào.  

 

Đúng lúc này, bên ngoài phòng, Trương Linh Phong đi tới.  

 

Hai tay hắn ta bưng một cái khay ngọc, trên khay ngọc là một đóa sen xanh nở rộ, ở giữa nhụy sen là những hạt sen óng ánh giống như trân châu.  

 

"Khải Thiên Tiên Liên!"  

 

Diệp Viên Viên nhìn thấy hoa sen kia, ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Ngươi đến Thượng Thanh Lâu trộm à?"  

 

Khải Thiên Tiên Liên này là một loài hoa sen tuyệt thế vô cùng trân quý hiếm thấy được nuôi dưỡng ở trong Thượng Thanh Lâu, từ trước đến nay đều có Tiên Hoàng thậm chí Tiên Thánh trông coi.  

 

Trương Linh Phong lại nghiêm túc nói: "Tẩu tử, lời này của ngươi không đúng, ta đi đến đó mượn, sao có thể nói là trộm được?"  

 

"...", tiếp theo Trương Linh Phong nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Nào, ăn hạt sen đi, thương thế trên người ắt sẽ không sao cả".  

 

Tần Ninh cũng không khách khí, trực tiếp hái hạt sen, ném vào miệng từng hạt một giống như ăn kẹo.  

 

Khi từng hạt sen rơi vào trong bụng, những vết máu, thương tích kinh khủng bên ngoài cơ thể của Tần Ninh đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.  

 

"Khải Thiên Tiên Liên có tác dụng rất lớn với Tiên Vương Tiên Hoàng, ngươi trộm như thế, cẩn thận Thượng Thanh Lâu đến đánh ngươi".  

 

Nghe được lời này của Diệp Viên Viên, Trương Linh Phong lại nói: "Tẩu tử, ngươi nói vậy là không đúng rồi".  

 

"Ở trong Thượng Thanh Lâu không chỉ có một bông Khải Thiên Tiên Liên, ta chỉ mượn mỗi một bông thôi mà!"  

 

"Mà lại, ta biết lấy thân phận bây giờ của ngươi ở Thượng Thanh Lâu, có thể lấy được mấy cái hạt sen, nhưng không phải vẫn phải chờ mấy ngày sao?  

 

Mấy ngày, ngươi cũng không đành lòng nhìn đại ca chịu tội đúng không?"  

 

Diệp Viên Viên há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì.  

 

Tần Ninh cười nói: "Sau này đáp lễ lại cho Thượng Thanh Lâu là được".  

 

Tiếp theo, Tần Ninh nhìn về phía Trương Linh Phong, cười nói: "Nói đi, sao ngươi lại đi cùng với bọn họ?"  

 

Trương Linh Phong đi đến một bên, cầm lấy tiên quả cắn một cái, cười nói: "Việc này nói ra cũng hơi phức tạp".  

 

Một bên, Diệp Viên Viên nói thẳng: "Cũng không phức tạp lắm, hẳn là hắn ta được người nào đó chỉ dẫn, phát hiện ra ta và Thanh Trúc có quan hệ với chàng".  

 

Trương Linh Phong nghe nói như thế thì ngẩn người nói: "Tẩu tử, chúng ta đã bàn trước rồi, lúc nhìn thấy lão Tần phải để cho ta nói, ngươi trực tiếp lật tẩy như vậy, ta còn nói cái gì được?"  

 

Diệp Viên Viên ho khan một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ.  

 

"Ai chỉ dẫn?"  

 

"Không biết...", "Ngươi là Tiên Đế mà cũng không biết?"  

 

Trương Linh Phong nghe thấy lời này, không khỏi nói: "Tiên Đế thì sao chứ?  

 

Trên Tiên Đế còn có Tiên Tôn kìa!"  

 

"Là có người âm thầm để lại manh mối cho ta, để cho ta biết Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên, rồi tạo quan hệ với bọn họ, nghe bọn họ lúc nào cũng nhắc đến Hồn Vô Ngân, ta đã cảm thấy kỳ quái rồi".  

 

"Bọn họ là người phi thăng, thế mà dường như lại rất quen thuộc với ngươi".  

 

"Về sau mọi người hiểu rõ nhau, tìm hiểu lẫn nhau mới biết được".  

 

Tần Ninh nhíu mày lại.  

Nếu như ngay cả chính Trương Linh Phong cũng không biết hắn được ai dẫn dắt, vậy… "Cố Vân Kiếm có đi tìm ngươi không?"  

 

 

"Không".  

 

 

Trương Linh Phong nói thẳng: "Mấy người quen cũ như chúng ta phần lớn đều ở trong tiên vực của mình, bình thường cũng không thích đi lại khắp nơi".  

 

 

"Năm đó đột nhiên biết Thần Môn ở Thái Thần tiên vực bị diệt, ta đã lập tức chạy tới Thái Thần tiên vực, ở nơi đó gặp được rất nhiều bạn cũ của ngươi và Cố Vân Kiếm, tất cả mọi người đều tụ tập bàn bạc với nhau có lẽ Cố Vân Kiếm vẫn chưa chết".  

 

 

"Nhưng nhiều năm qua vẫn không hề có một chút tin tức nào, mấy vị Thiên Tuế của Thần Môn cũng không biết chạy đi đâu rồi!"  

 

 

Nghe thấy những lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.  

 

 

Có lẽ tên nhóc Cố Vân Kiếm kia không chết, nhưng rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?   

chapter content