Mặc dù Dương Thanh Vân có Tinh môn, tu hành cực nhanh.
Thần Tinh Dịch có Huyền Hoàng thần thể, vô song không thể khinh thường.
Lý Nhàn Ngư có vãng sinh đồng thần bí khó lường.
Nhưng mấy người Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc cũng là thiên tài được hàng vạn người chú ý đến
Vẫn là câu nói kia.
Không đủ yêu nghiệt thì năm đó sẽ không có khả năng Tần Ninh thu làm đệ tử.
Hai người đồng thời đi ra, khí thế mạnh mẽ bá đạo.
Sau đó lôi kiếp hoàn toàn tan thành mây khói, Tần Ninh cũng bước ra.
Quần áo của hắn đã rách tả tơi, mái tóc dài có vài chỗ cháy đen, ngay cả da thịt lộ ra trên người nhìn qua cũng chồng chất vết thương.
Nhưng tuy rằng như thế, khí tức và sức sống trong cơ thể Tần Ninh cũng nở rộ mênh mông.
Rất cường đại.
Rất thuần túy.
Sau khi được lôi kiếp tẩy rửa, hắn đã tăng lên thất trọng thiên, đương nhiên sức sống cũng được tăng lên rất nhiều.
Ngay lúc này một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng bay đến.
Đúng là Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh gần trong gang tấc, khẽ đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của hắn, lo lắng nói: “Sao rồi?”
“Vẫn khỏe, thân thể đủ cường đại, thật ra không bị thương quá nặng”.
Diệp Viên Viên liền nói: “Cậy mạnh...”, Tần Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Viên Viên, mềm mại như tơ lụa, vô cùng thoải mái.
Giờ phút này, trên không trung, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Tần Ninh, ngươi nói xem nên xử lý những người này như thế nào?”
Nghe nói như thế, Tần Ninh cũng cười nói: “Nói nhiều quá, mau cút ra đây đi”.
“Cái gì cơ!”
Giọng nói kia mang theo vài phần không cam lòng: “Bổn tọa đến để giúp đỡ, nếu không có Diệp Viên Viên và Thần Tinh Dịch đi cầu xin bổn tọa, bổn tọa sẽ không đến đâu, tốt nhất là ngươi nên khách khí một chút!”
“Cút cút cút, vậy ngươi cút xa một chút!”
Tần Ninh khoát tay nói: “Thần thần bí bí giả vờ cái gì chứ?
Nếu không muốn đến thì cút đi, ngươi cho rằng ta cần ngươi chắc?”
Vừa nghe thấy lời này, giọng nói kia hầm hừ một tiếng: “Mẹ nó, đúng là đồ lòng lang dạ sói!”
“Ngươi mắng ai đấy?
Ngươi thử mắng một câu nữa xem?”
Giọng nói của Tần Ninh mang theo vài phần táo bạo: “Có tin ta còn có thể đánh mông ngươi nở hoa không...”, “Khoan khoan khoan, ta sai rồi, ta lầm rồi...”, Tần Ninh mới nói một nửa, giọng nói kia đã lấy lòng ngắt lời hắn.
Mà cùng lúc đó, một bóng người đi ra từ trong hư không bên cạnh Tần Ninh giống như ma quỷ, lẳng lặng đứng ở trước người Tần Ninh .
Người đàn ông này mặc một bộ cẩm bào màu ánh trăng, ôm trọn lấy cơ thể, dáng người cao ngất, tư thế nhẹ nhàng ung dung như lan chi ngọc thụ, trời quang trăng sáng, tôn quý lịch sự tao nhã nói không nên lời, làm cho người ta cảm nhận được một khí thế nhẹ nhàng như ngọc mà không hề bị trói buộc.
“Tục ngữ nói đúng lắm, mắng chửi người không vạch khuyết điểm, sao ngươi phải nhằm vào khuyết điểm của ta chứ?”
Thanh niên lắc lắc mái tóc buộc cao, nén giận nói: “Không có ý nghĩa gì hết, không có ý nghĩa gì hết, sao ngươi có thể đoán được là ta chứ?”
Tần Ninh liếc thanh niên này một cái, thản nhiên nói: “Cả người ngươi tràn ngập khí tức thúi hoắc đó, cách xa vạn dặm ta cũng có thể ngửi được!”
“Xì...”, thanh niên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
“Đó là... Trương Linh Phong?”
“Ai?
Trương Linh Phong?
Dịch Thiên Tiên Đế Trương Linh Phong?”
“Hình như... Đúng là vậy?”
Mọi người xung quanh đều đồng thời nhìn lại, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Dịch Thiên Tiên Đế Trương Linh Phong là một vị Tiên Đế hiếm hoi số lượng không nhiều lắm không đến từ ba thế lực bá chủ trong Tam Thanh tiên vực.
Người này có danh tiếng rất lớn.
Ở cả Tam Thanh tiên vực, hắn ta là một vị Tiên Đế chẳng thèm để ba bá chủ lớn vào mắt, chỉ thích làm theo ý mình, tự do tự tại.
Người này từ trước đến nay vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, người đời khó mà gặp được.
Dịch Thiên Tiên Đế này đã thành danh mấy vạn năm ở Tam Thanh tiên vực, sao có thể có… quan hệ gì với Tần Ninh chứ?