Phong Thần Châu

Chương 10382: “Chư vị, lại gặp nhau rồi”.




 “Khôi phục trước đã!”  

 

 

Cảnh Phong Hồi quát: “Lôi kiếp của Tần Ninh sẽ không thể chấm dứt ngay được, nhưng kẻ này đã bị thương nặng, cũng không thể điều khiển lôi kiếp giết chúng ta!”  

 

“Ừm”.  

 

Đám người dị tộc vội vàng bắt đầu khôi phục.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Cáo Thừa Thiên thánh tử và Cù Thanh Thư thánh nữ dẫn người của Thái Thanh tiên tông tụ tập lại.  

 

“Ngươi không sao chứ?”  

 

Cáo Thừa Thiên nhìn qua vẫn như được thánh quang bao trùm như trước, tiêu sái tự nhiên.  

 

Nhưng trên mặt Cù Thanh Thư lại có vài phần tái nhợt, lắc đầu nói: “Chỉ là lực chiến bị hao tổn, không đánh lại Tiên Vương”.  

 

Đúng lúc này.  

 

Từng bóng người của Ngọc Thanh tiên cung đều đi đến.  

 

Dẫn đầu là một cô gái tóc dài mặc áo choàng và váy màu lam nhạt, tôn lên dáng người uyển chuyển, hai chân thon dài thẳng tắp, dưới quần áo lụa hơi mỏng có thể nhìn thấy làn da trắng trẻo rung động lòng người.  

 

Đôi chân dài này có thể làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nước miếng chảy đầy đất.  

 

“Linh Nguyệt tiên tử!”  

 

Cáo Thừa Thiên nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt nóng như lửa, ôn hòa cười nói: “Đã lâu không gặp”.  

 

Linh Nguyệt tiên tử hơi hạ thấp người, lập tức nói: “Mấy vị Tiên Vương của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc đang tụ tập một chỗ, có lẽ sẽ còn có đại chiến, chúng ta phải hợp tác mới được”.  

 

Cáo Thừa Thiên vội vàng nói: “Đương nhiên là không thể tốt hơn rồi”.  

 

Một bên, Cù Thanh Thư cũng gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi.  

 

Cô ta cũng không quen thuộc với Linh Nguyệt tiên tử lắm.  

 

Nhưng mà năm đó Cáo Thừa Thiên ra ngoài rèn luyện, đã từng gặp Linh Nguyệt tiên tử, hai người kết bạn cùng đi, quan hệ cũng khá tốt.  

 

Thả Thái Thanh tiên tông và Ngọc Thanh tiên cung cũng hay qua lại, mỗi lần Cáo Thừa Thiên nhìn thấy Linh Nguyệt tiên tử đều vô cùng nhiệt tình.  

 

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Cáo Thừa Thiên có ý với Linh Nguyệt tiên tử.  

 

Nhưng có vẻ là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Linh Nguyệt tiên tử lại không có cảm giác gì với Cáo Thừa Thiên thánh tử.  

 

Trong lúc hai người nói chuyện, lại một đội ngũ nữa đi đến.  

 

Cầm đầu là một vị thanh niên mặc kình trang, mái tóc dài buộc lên cao, nhìn qua có vẻ già dặn, mà da thịt lại lấp lóe sáng bóng giống như ngọc thạch, thần thái sáng láng, đẹp đẽ quý giá.  

 

Thượng Thanh Lâu, Thạch Bắc Lâm.  

 

Vị này cũng là một trong những thiên tài yêu nghiệt bây giờ, còn trẻ mà đã đến cảnh giới Tiên Vương, vô cùng xuất sắc.  

 

Thạch Bắc Lâm chắp tay, khách khí nói: “Chư vị, lại gặp nhau rồi”.  

 

Tất cả mọi người đều là nhân vật yêu nghiệt đứng đầu trong ba bá chủ của Tam Thanh tiên vực, đương nhiên là có quen biết nhau.  

 

Thạch Bắc Lâm cười nói: “Cảnh Phong Hồi và Hàn Cửu Thiên đều là Tiên Vương đại thành, mấy người chúng ta hợp sức với nhau sẽ hơn là năm bè bảy mảng”.  

 

“Đang có ý này”.  

 

Đám Tiên Vương, Tiên Quân, Cửu Thiên Huyền Tiên và Huyền Tiên may mắn còn sống của ba thế lực lớn đều tụ tập cùng một chỗ, cũng có đến mấy trăm người.  

 

Thạch Bắc Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời.  

Mạc Du trưởng lão đang giao chiến với Tiên Hoàng Kỳ Quân, có chút khủng bố, chẳng qua ở phía trên trời cao vạn trượng, đánh đến mức trời sụp đất nứt cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.  

 

 

Mà ở giữa không trung xa xa, lôi kiếp xung quanh cơ thể Tần Ninh lại mãnh liệt mênh mông, lực lượng dao động bùng nổ làm cho người ta sợ hãi.  

 

 

“Rốt cuộc Tần Ninh này đến từ đâu?”  

 

 

Thạch Bắc Lâm không khỏi nói: “Ta nghe đệ đệ ta nói kẻ này tinh thông y thuật, đã cứu bọn họ, cũng cực kỳ căm hận dị tộc”.  

 

 

“Một vị Cửu Thiên Huyền Tiên mà lại khó lường như thế, vậy mà chưa bao giờ nghe danh!”  

 

 

Cù Thanh Thư, Cáo Thừa Thiên, Linh Nguyệt tiên tử đều lắc lắc đầu, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy tên của Tần Ninh.  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Hắn không phải người của Tam Thanh tiên vực, là đến từ Thái Thượng tiên vực!”   

chapter content