Phong Thần Châu

Chương 10357: Đó chính là bàn tay của Tần Ninh.




 

 Đại Hoàng vừa nghe thấy vậy lập tức cẩn thận cảnh giác hẳn lên.  

 

Kỳ Manh! Vũ Vô Mộng! Là hai Tiên Vương dị tộc kia! Nhóm người này đến vì hai Tiên Vương kia, tuyệt đối không thể để cho bọn họ mang đi! Nếu không mình sẽ không có được hai viên tiên đan thật to nữa.  

 

Ai có thể chịu được! “Vũ Vô Mộng nào, Kỳ Manh nào?”  

 

Đại Hoàng bước ra, tỏ vẻ không hiểu gì cả: “Đừng ăn nói bậy bạ, chỗ chúng ta chẳng có cái gì hết”.  

 

“Đây chính là nơi bế quan năm đó của Dương Vân lão tiên, ta là tiên thú số một dưới trướng Dương Vân lão tiên - Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ, nếu biết điều thì mau cút đi”.  

 

Nó vừa dứt lời, một nam một nữ kia vô cùng kinh ngạc.  

 

Dương Vân lão tiên?  

 

Là ai?  

 

Chưa từng nghe qua! Chưa từng nghe qua, cho nên mới lo lắng.  

 

Hoàn toàn không biết sâu cạn.  

 

Thanh niên Cảnh Hoả tộc mở miệng nói: “Dương Vân lão tiên tiền bối ở đâu?”  

 

“Ông ta sao?  

 

Ông ta đã sớm tọa hóa nhiều năm rồi...”, Đại Hoàng lập tức nói ra, sau đó ngây người.  

 

Mẹ nó! Lỡ mồm rồi.  

 

“Đã chết ư?”  

 

Thanh niên Cảnh Hoả tộc hừ lạnh nói: “Con chó kia, dám lừa chúng ta!”  

 

“Ê ê ê, ta không hề nha, này quả thật là chỗ tọa hóa của Dương Vân lão tiên”.  

 

Đại Hoàng nói: “Các ngươi dám tiến vào, ta đảm bảo các ngươi có đến mà không có về”.  

 

Nghe nói như thế, thanh niên Cảnh Hoả tộc và cô gái kia của Hàn Mị tộc đều không thèm để ý.  

 

Mà lúc này, Cù Thanh Thư đi ra, nhìn về phía thanh niên và cô gái kia, nói thẳng: “Cảnh Lang, Băng U Cơ, hai người các ngươi rêu rao như vậy, bây giờ Thái Thanh tiên tông ta có vài vị tiền bối Tiên Hoàng...”, “Cù Thanh Thư!”  

 

Cô gái kia hừ một tiếng nói: “Ngươi và Kỳ Manh giao chiến, chắc chắn là Kỳ Manh thắng, ngươi ở trong này, đương nhiên hắn ta cũng ở chỗ này, mau giao người ra đây!”  

 

“Bớt lấy Thái Thanh tiên tông ngươi ra để hù dọa đi, Hàn Mị tộc ta cũng không sợ Thái Thanh tiên tông ngươi đâu”.  

 

Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt Cù Thanh Thư vô cùng lạnh lùng.  

 

Nếu không phải đang có thương tích trong người, giờ phút này cô ta đã xông ra ngoài rồi.  

 

Cảnh Lang?  

 

Băng U Cơ?  

 

Xem ra lại là nhân vật yêu nghiệt của Cảnh Hoả tộc và Hàn Mị tộc.  

 

Tần Ninh nhìn đám người xung quanh.  

 

Cù Thanh Thư và Diệp Nam Hiên có vẻ mạnh hơn.  

 

Nhưng hai người đều đang bị thương, bây giờ ra ngoài đánh nhau chưa chắc đã thắng.  

 

Ngoài ra, mấy người Thạch Quang Diệu của Thượng Thanh Lâu, Vân Học Lâm của Ngọc Thanh tiên cung, Lam Nhược Vân, Lý Uyển Thanh của Thái Thanh tiên tông đều là cảnh giới Tiên Quân, căn bản không phải đối thủ của Tiên Vương.  

Đại Hoàng... Đại Hoàng chắc hẳn là Tiên Quân, đối phó với Tiên Vương sợ là quá sức.  

 

 

Thấy thế nào cũng không ổn.  

 

 

Cũng may cấm chế sơn cốc này là năm đó Dương Vân lão tiên để lại, những người không thể xông vào ngay được.  

 

 

“Áp giải Vũ Vô Mộng và Kỳ Manh đến đây!”  

 

 


 

 

Vũ Vô Mộng đã tỉnh, nhưng trên người loang lổ vết máu, sắc mặt tái nhợt.  

Kỳ Manh còn thảm hại hơn, tay chân đều đã biến mất.