Phong Thần Châu

Chương 10354: “Còn kém một bước cuối cùng!”




Diệp Nam Hiên vừa tát một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm vô cùng chân thật! Hơn nữa, quả thật là người, không phải ngụy trang, cái tát của hắn cũng không hề đánh vào mặt nạ hay cái gì khác.  

 

 

Mà khi nhìn thấy Ninh Tùy Vân xuất hiện ở nhà cỏ, Diệp Nam Hiên cũng ngẩn ra.  

 

“Tùy Vân lão đệ!”  

 

Diệp Nam Hiên vô cùng kích động, tiến lên từng bước, kéo tay Ninh Tùy Vân, cười ha ha nói: “Tỷ tỷ ngươi lo lắng cho ngươi muốn chết, hóa ra tên nhóc ngươi lại ở đây!”  

 

“Sao ngươi lại ở đây?”  

 

“Nơi này là đâu?”  

 

“Là ai đã cứu ta?”  

 

Lúc này thân thể Ninh Tùy Vân như nhũn ra, bị Diệp Nam Hiên lắc đi lắc lại, cuối cùng chỉ ra sau lưng Diệp Nam Hiên.  

 

“Là ta!”  

 

“Hả?  

 

Ngươi là ai... Hả?”  

 

Diệp Nam Hiên quay người lại, chỉ nhìn thấy Tần Ninh mặc quần áo trắng đứng dậy, gò má bên trái sưng vù.  

 

Cái tát này đúng là hung ác! Nếu không phải Diệp Nam Hiên đang bị thương, một cái tát này có thể khiến Tần Ninh mất hết cả một bên hàm răng! “Ôi chao!”  

 

Diệp Nam Hiên vô cùng kích động nhìn Tần Ninh, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, ôm lấy Tần Ninh khóc lóc kể lể: “Sư phụ, con nhớ người muốn chết!”  

 

Nước mũi nước mắt giàn dụa, Diệp Nam Hiên than thở: “Con đã đi tìm người rất nhiều năm, vẫn không tìm được người...”, nghe nói như thế, Tần Ninh đang muốn nâng cánh tay đang cầm kiếm lên, cuối cùng lại chậm rãi buông xuống.  

 

Ninh Tùy Vân thấy một màn như vậy thì xấu hổ cười.  

 

Đầu óc của Diệp đại ca không được tốt lắm.  

 

Xem ra Thần đại ca thật sự không nói sai.  

 

“Đồ đệ ngoan!”  

 

Tần Ninh mỉm cười, thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Một cái tát này... Đủ kính trọng!”  

 

Vừa nghe thấy lời này, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Ninh, nói: “Sư phụ, con tưởng mình đang nằm mơ, đệ tử ngày ngày đêm đêm nằm mơ thấy sư phụ!”  

 

“Vậy sao?”  

 

Tần Ninh cười nhạo nói: “Có phải mơ thấy sư phụ cả ngày ở cùng với phụ nữ hay không?”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Nam Hiên sửng sốt.  

 

Đáy lòng hắn ta cũng yên lặng ghi sổ nợ cho Ninh Tùy Vân.  

 

Tên nhóc này, lại dám nói lung tung! “Đứng lên đi!”  

 

Tần Ninh ôm mặt, ngồi ở bên giường.  

 

Diệp Nam Hiên vội vàng xê dịch, quỳ gối bên chân Tần Ninh, cười hì hì nói: “Quỳ thoải mái hơn, đã lâu không gặp sư phụ, trước kia có muốn quỳ cũng không được”.  

 

“...”, Ninh Tùy Vân thấy một màn như vậy, không còn gì để nói nữa.  

 

Hắn ta nhớ rất rõ ràng, lúc Diệp Nam Hiên nhắc đến sư phụ Tần Ninh, vẫn luôn nói là hắn thì tính là cái gì?  

 

Sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây dùng đao đánh sư phụ, cũng không phải là nói chơi.  

 

Tính khí kia, khí phách kia ngông cuồng lắm mà! Sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?  

Tần Ninh lập tức nói: “Những năm gần đây, Tùy Vân cũng đã nói với ta những gì các ngươi trải qua rồi...”, nhìn thấy bộ dáng đó của Diệp Nam Hiên, Tần Ninh cười nói: “Chỉ còn cách Tiên Vương không xa đi?”  

 

 

“Còn kém một bước cuối cùng!”  

 

 

“Ừm... Nhanh hơn đại sư huynh của ngươi một chút”.  

 

 

Vừa nghe thấy lời này, Diệp Nam Hiên lập tức cười nói: “Đại sư huynh bây giờ là cảnh giới gì?”  

 


Ha! Đại sư huynh kém cỏi như vậy ư! Trong lòng Diệp Nam Hiên vô cùng vui vẻ.  

 

 

Mấy năm nay hắn ta ở cùng một chỗ với Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Thần Tinh Dịch.