Đời này, hắn lại tới cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, tất nhiên giờ Tần Ninh sẽ không bỏ qua hai tiên quyết này, lựa chọn tu luyện chúng lần thứ hai.
Ngoại trừ bộ đao pháp và kiếm pháp này thì Tần Ninh cũng không học tập những tiên thuật khác.
Nhưng mà, Tần Ninh vẫn chưa từng bỏ bê quyển thứ sáu của Vạn Cổ Tinh Thần Quyết, Cửu Thiên Tinh Nguyên Thuật.
Hắn đã tu luyện Vạn Cổ Tinh Thần Quyết từ sau khi bắt đầu kiếp này đến nay, bây giờ đã tu luyện tới quyển thứ sáu, lý giải về Vạn Cổ Tinh Thân Quyết cũng càng thêm sâu rộng.
Nó được phụ thân hắn truyền lại, đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh vẫn chưa hiểu rõ được chân lý ảo diệu trong đó, chỉ cảm thấy nó rất mạnh, còn hơn xa những võ quyết mà hắn tích lũy suốt mấy năm qua.
Nhưng mà, chỉ như vậy phụ thân mới không phí kha khá thời gian truyền cho hắn.
Tất nhiên nó còn ẩn chứa những điều huyền diệu khác! Bây giờ hắn không phát hiện, nhưng nếu tu luyện hoàn chỉnh Vạn Cổ Tinh Thần Quyết thì chắc có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Dù sao, hắn không cần nôn nóng.
Nôn nóng cũng chả được gì! Cũng như cơm thì phải ăn từng miếng, con đường tu hành cũng phải đi từng bước một.
Lúc đi nhanh được thì cứ đi, nhưng tới lúc quan trọng cần phải tạm dừng thưởng thức xung quanh.
Khí tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn.
Lôi kiếp lần thứ ba, thứ tư và thứ năm thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc nào Tần Ninh cũng phải áp chế chúng.
Không thể cứ vậy lãng phí lôi kiếp được.
Keng két.
Cửa nhà tranh mở ra.
Một bóng dáng uyển chuyển, khoác một chiếc áo choàng màu xanh, đuôi mắt hơi nheo, loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Đó chính là Lý Uyển Thanh.
Lúc này, Lý Uyển Thanh quan sát xung quanh, mặt mày mơ màng.
Mình... còn sống ư?
Chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Bị thương nặng rồi còn chìm xuống nước, hôn mê, vậy sao giờ mình lại xuất hiện ở đây?
Trong sơn cốc chỉ có một người duy nhất ngồi xếp bằng trên mặt đất, Lý Uyển Thanh nhìn sang, cảm thấy người nọ rất quen.
“Là ngươi đã cứu ta sao?”
Lý Uyển Thanh hỏi.
Tần Ninh mở mắt xoay người nhìn Lý Uyển Thanh.
“Là ngươi!”
Gương mặt xinh đẹp của Lý Uyển Thanh biến sắc, người liên tục lùi về sau, dáng vẻ thấy chết không sờn hừ hỏi: “Đây là đâu?
Là căn cứ của Dị tộc hả?
Ngươi quá nham hiểm, vậy mà đã phá giải tất cả xiềng xích trói buộc của Thái Thanh tiên tông chúng ta...”, “Gâu gâu, ê cô nương, thơm quá đi!”
Bỗng nhiên, bên chân váy của Lý Uyển Thanh thò ra một con chó vàng, nó lấy mũi ngửi rồi hớn hở nói: “Ôi mẹ ơi, thơm quá!”
“Á!”
Lý Uyển Thanh bị con chó vàng làm giật mình, ngã phịch ra đất, run rẩy nói: “Ngươi... Ngươi là chó của Dị tộc à?”
Vừa nghe thế, chó vàng mắng to: “Gâu gâu gâu, ngươi mới là chó Dị tộc, ông đây chính là Dương Thiên Vũ, là thiên cẩu hàng thật giá thật!”
Nghe vậy, Lý Uyển Thanh quan sát nó rồi nói: “Ngươi... ngươi không phải là chó cỏ bình thường ở thôn làng à?”
“Gâu gâu!”
Con chó vàng nhe răng trợn mắt nói: “Ôi cái đồ đàn bà này đúng là không có tầm nhìn mà, nếu không nhờ cẩu gia ta cứu ngươi thì ngươi đã chết lâu rồi”.