Phong Thần Châu

Chương 10319: Trải qua bảy lần thất bại.




Mỗi lần thốt ra là hắn ta luôn nghĩ đến ngũ sư huynh Trần Nhất Mặc, gì mà tay cầm trời, chân đạp đất, rồi gì mà tay cầm âm dương, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn xàm xí gì đó.  

 

 

Tôn con khỉ! Suốt ngày chỉ biết tìm cách lòe người ta là giỏi, nhưng hễ thấy sư tôn là y như rằng nơm nớp, nịnh nọt như cháu trai vậy.  

 

Diệp Nam Hiên đánh giá Thần Tinh Dịch, cau mày quở trách: "Sư đệ, ngươi lại ngủ với nữ nhân nữa rồi".  

 

"Chao ôi...", Thần Tinh Dịch thở dài: "Sư huynh, ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi. Thể chất của ta là thần thể Huyền Hoàng, khí Huyền Hoàng quá bá đạo, ta mà không ngủ với nữ nhân thì sẽ nổ banh xác mất, dù sao cũng không thể bắt ta ngủ với nam nhân được mà đúng không?"  

 

Câu này vừa thốt lên, Diệp Nam Hiên nhích sang hòn đá cạnh đó ngay.  

 

"...", Thần Tinh Dịch nói tiếp: "Từ xưa đến nay, nam tử hán đại trượng phu mà không ôm ấp vài nữ nhân thì sao được?"  

 

"Ngươi nhìn sư tôn kìa, có Diệp sư nương, Vân sư nương, Cốc sư nương, Thời sư nương, Khúc sư tỷ và Chiêm sư tỷ cũng đều trở thành sư nương hoặc sắp trở thành sư nương rồi còn gì... Nghe nói còn một sư nương nữa ở trên đấy!"  

 

Ở trên?  

 

Diệp Nam Hiên mới vừa động não đã hiểu ngay... Tạ Y Tuyền chứ gì! Nghe nói đó là một con rồng, sư tôn chơi nhiều quá nên choáng váng đầu óc cả rồi.  

 

Không ngờ ngay cả rồng cũng dám chơi! Tính nhẩm xem sao, được lắm, những bảy người! Tính thêm cả tình nhân trên Tiên Giới thì lại có thêm hai người nữa, đến lúc đó... Chà chà, chín đại đệ tử, chín vị phu nhân, nói không chừng sau này sẽ có thêm vài nhi tử, nữ nhi... Diệp Nam Hiên không khỏi tưởng tượng ra viễn cảnh như này:  

 

Một khi Nguyên Hoàng Thần Đế đắc đạo, hắn sẽ trở về Thương Mang Vân Giới một lần nữa.  

 

Bên trái chín người đệ tử.  

 

Bên phải chín phu nhân.  

 

Đằng sau chín đứa con.  

 

"Thần linh ơi!"  

 

Diệp Nam Hiên đột nhiên giật thót, gạt phắt hình ảnh trong đầu đi.  

 

Thần Tinh Dịch đang ngồi bên cạnh cũng giật mình theo.  

 

Tên này bị đần à?  

 

"Ngươi làm trò gì thế?"  

 

"Không có gì, không có gì".  

 

Diệp Nam Hiên gặng hỏi ngay: "Ngươi ngủ với ai?"  

 

"Gì mà dung tục, thô bỉ thế!"  

 

Thần Tinh Dịch phê phán: "Sao lại nói là ngủ chứ? Đó gọi là thể xác và tinh thần hòa làm một một cách thuần túy, không tạp chất, không còn khoảng cách với nhau cả trên lẫn dưới, thảo luận và nghiên cứu về bí ẩn của nhân sinh, chân lý của thế gian, khởi nguyên của vạn vật trong sự thống nhất hoàn hảo..." "Rốt cuộc là ai?"  

 

"Vũ Vô Tuyết của Hàn Mị tộc".  

 

Thần Tinh Dịch cạn lời chẳng nói nên câu.  

 

Ở cạnh Diệp Nam Hiên đúng là chẳng thú vị chút nào.  

 

Theo cảm nhận của Diệp Nam Hiên, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không quan trọng bằng thanh đao của mình.  

Song, Thần Tinh Dịch lại cho rằng mọi thứ trên đời đều không bằng nữ nhân, trừ sư tôn.  

 

 

Mỹ nữ, đặc biệt là mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp sẽ kiều diễm nhất khi giữ vẻ bề ngoài ở độ tuổi mười tám.  

 

 

Nam nhân đến chết đều là thiếu niên, mà thiếu niên thì chỉ thích thiếu nữ. Đây là câu mà Thần Tinh Dịch thấy vô lý.  

 

 

Cho dù là nữ nhân trung niên thì hắn ta cũng yêu, chỉ cần người đó đủ mặn mà, ý nhị là được.  

 

 

Hễ Thần Tinh Dịch bắt bẻ là sẽ khó tính săm soi từ đầu đến cuối, nhưng đã thoải mái bỏ qua là không thèm quan tâm bất cứ điều gì. "Vũ Vô Tuyết...", Diệp Nam Hiên không khỏi hỏi: "Nữ nhân mình hạc xương mai, nằm mềm oặt ra đó như không xương hả?"  

 

 

"...", Diệp Nam Hiên phán tiếp: "Từ lâu lão tử đã muốn bóp vỡ đầu cô ta rồi. Lúc trước thấy nữ nhân kia làm thịt mấy trăm võ giả Ninh gia, lão tử đã ước gì có thể đánh bay màu cô ta rồi".  

 

 

"Nếu ngươi và Vân sư nương, Thời sư nương mà không thống nhất sẽ thực hiện mưu kế này thì cô ta đã chết từ đời nào rồi!"   

chapter content