Mấy thứ ông già kia để lại không có tác dụng gì với nó, cho bọn Tần Ninh cũng không hề gì.
Khi con chó vàng đang dẫn đường đằng trước, Tần Ninh lấy ra mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan ra, nó vô cùng hưng phấn bèn mở miệng đớp lấy, hí hửng kêu to.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ngơ ngác đứng nhìn.
Tần Ninh không phải là ngự thú sư chuẩn chỉnh.
Nhưng lại có thể khiến Đại Hoàng nghe lời nhanh như vậy: “Con chó kia, ngươi...”, “Gâu gâu!”
Con chó kia nghe Bạch Hạo Vũ gọi nó bèn kêu lên: “Tên ta là Dương Thiên Vũ, không phải là con chó vàng gì hết”.
“Vừa rồi tiên sinh gọi ngươi là Đại Hoàng...”, “Tần công tử gọi ta được thì ngươi được phép à?
Ngươi có thể cho ta tiên đan để ăn không?”
Vừa nghe thế, Bạch Hạo Vũ ngậm miệng lại.
Được rồi.
Không tranh cãi nữa.
Cái tên này đúng là mắt chó coi thường người ta.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đi đến trước một gian nhà tranh, con chó vàng kia phủi tới phủi lui mặt đất, cửa nhà tranh từ từ mở ra.
“Đây là kho binh khí”.
Con chó kia đắc chí nói: “Bên trong đều là tiên khí pháp bảo gì đó, các ngươi vào chọn thử xem có gì mình cần hay không!”
Tiên khí pháp bảo ư! Nghe vậy, ánh mắt Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sáng ngời.
Cửa nhà tranh mở ra, ngay sau đó tia sáng tỏa ra xung quanh, chói mắt người nhìn.
“Quả nhiên là nơi xịn đấy!”
Bạch Hạo Vũ nhấc chân bước vào lên, tiếng đinh đang vang lên, hắn ta lỡ chân đá văng một cái bình, chất lỏng trong bình đổ ra loang đầy khắp mặt đất.
“Ui da!”
Bạch Hạo Vũ hết hồn, vội vàng nói: “Không phải là Quỳnh Tương Ngọc Lộ gì đó chứ?”
Con chó vàng kia nghe vậy trợn mắt ngoác mồm nói: “Ngươi thật à, đúng là bất cẩn, đó chính là dịch Cửu Thiên Ngọc Lộ, đến cả Tiên Vương uống một ngụm thôi cũng có thể khiến bản thân tăng tiến rõ rệt!”
Vừa nghe thế, Bạch Hạo Vũ vội vã nhặt cái bình lên, cẩn thận cầm bằng hai tay, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, đổ ra nhiều quá...”, con chó vàng không thèm để tâm nói: “Mấy thứ này đều có trên thế gian này, chẳng có gì đáng tiếc hết”.
“Nể mặt sự thành tâm của ngươi, thôi thì cho ngươi dịch Cửu Thiên Ngọc Dịch này đi!”
Nghe nó nói vậy, Bạch Hạo Vũ ôm chầm cái bình vào ngực như lấy được bảo vật quý giá gì đó.
“Ọe...”, nhưng ngay khi ấy, Bạch Hạo Vũ trợn mắt, nôn thốc nôn tháo.
“Ha ha ha ha ha... ha ha ha ha...”, con chó vàng kia thấy vậy thì cười phát lên, không nhịn được mà kêu gâu gâu, cười to nói: “Đó là nước tiểu của ông nội Thiên Vũ của ngươi đó, ha ha ha...”, “Con chó chết tiệt này, ông đây làm thịt ngươi giờ!”
Bạch Hạo Vũ vứt cái bình gốm ra.
Rồi cái bình gốm đó đập ngay đầu con chó kia.
Tiếng ừng ực vang lên.
“Ha ha ha ha...”, Bạch Hạo Vũ cười phá lên: “Uống nước tiểu của mình kia, đáng đời con chó kia!”
“Thằng oắt con kia, chán sống rồi hả”.
Con chó vàng tức giận không thôi, ném cái bình gốm qua một bên rồi lao thẳng tới chỗ Bạch Hạo Vũ.
Một người một chó lao vào đánh nhau trong nhà tranh.
“Vậy cũng không được!”
Tần Ninh cười nói: “Nó rất hiếm thấy, không ngờ Dương Vân lão tiên lại có nguyên một cục, nó là vậy chỉ có thể gặp không thể cầu đấy”.