Dịch Tinh Thần nhìn mảnh dược điền được khai khẩn quanh gian nhà tranh, kinh ngạc nói: “Những tiên dược được trồng đó sinh trưởng rất tốt, hơn nữa còn cực kỳ sung túc, giống như là...”, “Giống như có người chăm sóc!”
“Đúng thế!”
Tần Ninh quan sát dược điền và từng gian nhà tranh.
Một lát sau, Tần Ninh bước đến trước cửa một gian nhà tranh, vừa định đẩy cửa bước vào.
Vun vút... trong sơn cốc vốn dĩ đang tĩnh lặng bỗng có tiếng gió thổi đến.
Và rồi.
Cuồng phong thét gào.
Trong sơn cốc, dược điền, bãi cỏ, khu rừng bị cuồng phong quét qua, chung run rẩy kịch liệt.
Cơn gió lốc cuốn qua khiến bốn người Tần Ninh loạng choạng đứng không vững.
Nhưng những gian nhà tranh kia vẫn đứng yên ở đó không chút động đậy.
Tiếng nổ khủng khiếp vang vọng.
Đùng! Tiếng nứt vỡ nặng nề vang lên.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, trong chốc lát, trong sơn cốc như đang đứng trước tận thế.
Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ lạnh run.
“Có người sống ở đây thật sao?”
“Chắc không phải là một vị cường giả Tiên Quân chứ?
Hay là Tiên Vương Tiên Hoàng?”
Tần Ninh vẫn đứng im tại đó, không nói lời nào.
“Cút!”
Bỗng nhiên.
Một tiếng gầm rõ to vang lên.
Tiếng quát lớn ấy khiến Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sợ run người.
Có người thật! “Tiền bối xin nguôi giận!”
Bạch Hạo Vũ nói ngay: “Bọn ta bị người truy sát nên mới lạc đến tận đây, thế mới bèn vào đây né tránh, bọn ta không hề có ý quấy rầy, mong tiền bối bớt giận”.
“Hừ!”
Trong không gian, tiếng hừ lại vang lên lần nữa, rồi người nọ hờ hững nói: “Ngô không thèm so đo với bọn tiểu bối các ngươi, cút hết đi!”
Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh lúc này không nói lời nào mà đi thẳng tới một gian nhà tranh.
“Tần tiên sinh, không thể...”, cảnh tưởng thay đổi đột ngột thế này chắc hẳn là có một vị tiền bối cao cường đang ở nơi đây, nếu bọn họ chọc giận người nọ thì thân tử đạo tiêu mất.
Cho dù Tần Ninh có thể chống lại Tiên Quân... nhưng khi đối diện với Tiên Vương thì đến Tần Ninh cũng bất lực mà thôi.
Bọn họ mà đi quấy rầy những cao nhân này thì chết cũng không biết chết thế nào đâu.
“To gan!”
Giọng nói hùng hậu kia lại vang lên, hừ nói: “Mau cút hết đi, nếu không ta giết sạch các ngươi”.
“Tiền bối cần gì phải tức giận lớn thế?”
Tần Ninh vừa đi vừa nói: “Bọn ta đến tận đây tị nạn, vô tình quấy rầy tiền bối, chẳng hay đại danh của tiền bối là gì, bọn ta định sẽ quỳ bái tiền bối đấy!”
“Chỉ bằng ngươi, còn không xứng biết tên của bổn tọa đâu!”
Giọng nói hùng hậu kia ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thôi, bổn tọa sẽ nói cho các ngươi biết”.
“Bổn tọa chính là người danh chấn cả thất đại vực, Dương Vân lão tiên!”