Phong Thần Châu

Chương 10299: "Giữ lại người này sẽ để lại tai họa!"




 

 “Chúng ta cũng phải tu luyện chứ!”  

 

Tu luyện! Nghe vậy, ánh mắt Bạch Hạo Vũ rực sáng.  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Nếu hai người đã không ngại đường xá xa xôi ngàn vạn lý để theo ta đến Tam Thanh tiên vực thì cũng phải tung hoành nổi danh một phen mới không làm nhục Tam Nguyên Đạo Thể và Tạo Hóa Đế Thể của hai người các ngươi”.  

 

Bạch Hạo Vũ kích động nói: “Được!”  

 

“Đợi ta trở thành Cửu Thiên Huyền Tiên, ta phải đi theo Tần tiên sinh tiêu diệt Dị tộc, đuổi cổ Dị tộc ra khỏi vùng đất này!”  

 

“Ừ!”  

 

Bốn người đi dọc theo lối mòn nhỏ hẹp xâm nhập thẳng vào trong, mãi đến điểm cuối mới thấy phía trước bỗng nhiên sáng sủa rộng rãi hơn.  

 

Cuối con đường là một rừng cây xanh ngát ẩn nấp giữa những ngọn núi cao vời vợi.  

 

Nơi đây cây cối xum xuê, cỏ mọc xanh biết, tiếng nước chảy róc rách vấn vương bên tai, tiếng côn trùng lượn lờ kêu vang lẩn quẩn trong không gian.  

 

“Đúng là chốn bồng lai!”  

 

Dịch Tinh Thần cảm thán nói: “Tiên khí thiên địa nơi đây còn đậm đặc hơn thế giới bên ngoài không chỉ mấy lần”.  

 

Những hoa cỏ cây cối kia đều là phàm mộc nhưng lại sinh trưởng xanh um tươi tốt, đã có linh tính vượt qua phàm mộc bình thường rồi.  

 

Đây là một linh địa! “Sao Tần tiên sinh phát hiện được chốn này thế?”  

 

Dịch Tinh Thần hiếu kỳ hỏi.  

 

Tần Ninh vẫn chưa trả lời.  

 

Làm sao phát hiện được nơi đây ư?  

 

Mấy năm gần đây, thật ra hắn rất ít khi chủ động đi tìm những di tích cổ.  

 

Nhưng... cho dù là đại lục Vạn Thiên hay là thế giới Cửu Thiên, những di tích cổ vẫn luôn tồn tại, có thể nói là số lượng vô cùng vô tận.  

 

Trong mỗi một thế giới, luôn không ngừng có người ra đi, không ngừng để lại một vài bí cảnh khó tin.  

 

Mà cũng sẽ có người phát hiện ra bí cảnh phát triển thực lực của bản thân.  

 

Đạo Tần Ninh đi phần lớn là dựa vào tổng kết từ sự trải nghiệm ở kiếp trước với chín kiếp của mình rồi lựa chọn ra đạo thích hợp nhất với bản thân.  

 

Đối với việc thăng cấp cảnh giới, thời điểm nên vượt qua thì vượt qua, thời điểm không nên vượt qua thì thật lâu Tần Ninh cũng sẽ không đột phá.  

 

Nơi hắn phải về chính là Thương Mang Vân Giới, thậm chí là đi ra khỏi Thương Mang Vân Giới nữa, nên trước đó trên chặng đường của hắn không thể tồn tại chút kẽ hở nào.  

 

“Đây là một tiên cảnh do trời đất hình thành!”  

 

Tần Ninh giải thích: “Cái gọi là tiên cảnh thật ra chính là một nơi mỹ diệu cực kỳ thích hợp cho võ giả tu luyện”.  

 

“Đương nhiên ở những nơi tuyệt diệu như vậy cũng có thể có vị nào đó đã từng tiến vào đây, thậm chí lựa chọn bế quan ở đây hoặc có khi là chọn chỗ an nghỉ, có lẽ sẽ có cơ duyên nào đó”.  

 

Tinh thần của Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ phấn khởi.  

 

Ôn Ngọc Trạch lại không biểu hiện gì.  

Từ khi Tần Ninh nói lời đoạn tuyệt, Ôn Ngọc Trạch vẫn luôn u sầu.  

 

 

Nhưng mà Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng lười quan tâm người nọ.  

 

 

Không phải cùng tộc với mình chắc chắn đáng chết! Tần Ninh đi qua khu rừng, đi qua bãi cỏ, đi thẳng vào sâu bên trong.  

 

 

Hắn tiến vào trong một sơn cốc, chợt nhìn thấy từng căn nhà tranh nằm rải rác trong sơn cốc.  

 

 

“Có người ư?”  

 


Tần Ninh nhìn từng căn nhà tranh kia, dường như dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng chúng vẫn không hề hư tổn gì cả.  

“Ai?”