Phong Thần Châu

Chương 10282: "Tiên Quân trung phẩm!"




 Rất nhanh Dịch Tinh Thần đã kịp phản ứng, nhìn về phía Tần Ninh, trợn mắt há hốc mồm nói: "Tần tiên sinh, ngươi... Ngươi ngươi ngươi...", trên tay trên chân Tần Ninh vẫn còn xiềng xích, thế nhưng khí tức bắn ra trong cơ thể hắn chính là cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên.  

 

 

Những đệ tử Thái Thanh tiên tông kia lúc đeo xiềng xích lên cho bọn họ đã nói, xiềng xích này là thứ cảnh giới dưới Tiên Quân không thể chống cự.  

 

Tần Ninh lại không nói gì, thân thể chấn động, xiềng xích vỡ nát ra.  

 

Ba bóng người rơi xuống đất.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ, mở miệng nói: "Xiềng xích rất khó trói buộc ta, cho nên ta đã sớm phá rồi, nhưng mà nếu bị đám đệ tử Thái Thanh tiên tông phát hiện ra, chắc chắn sẽ lại dùng pháp bảo phong ấn khác, cho nên ta dứt khoát ngày nào cũng giả vờ đeo".  

 

Bạch Hạo Vũ nghe thấy lời này, vẻ mặt tủi thân nói: "Vậy sao ngươi không nói với chúng ta sớm hơn... cũng giúp chúng ta cởi trói chứ...", "Ta quên mất...", "...", Tần Ninh lập tức phá bỏ xiềng xích cho hai người.  

 

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khôi phục mấy phần khí tức, lúc này mới cảm thấy cuối cùng đã không cần lo lắng hãi hùng nữa.  

 

Mặc dù bây giờ chiến trường hỗn loạn, có Tiên Quân, có Cửu Thiên Huyền Tiên, cũng có Huyền Tiên, nhưng dù sao hai người cũng là Huyền Tiên, không có một chút thực lực nào thì đúng là không yên lòng.  

 

"Tần tiên sinh, nhân lúc đang hỗn loạn, chúng ta chạy đi?"  

 

"Chạy cái gì?"  

 

Dịch Tinh Thần nhìn Bạch Hạo Vũ vừa mở miệng, không khỏi nói: "Tần tiên sinh muốn đến Thái Thanh tiên tông để xem có phải Thần Tinh Dịch cũng bị bắt không mà".  

 

"A đúng rồi".  

 

Bạch Hạo Vũ gãi đầu nói: "Vậy bây giờ phải làm gì?"

Tần Ninh nhìn những trận chiến xung quanh, chậm rãi nói: "Tìm một chỗ an toàn chờ một lát đi".  

 

Chờ một lát?  

 

Rất nhanh ba bóng người đã rời khỏi phạm vi phi thuyền, trốn vào trong một khe núi nhìn xem bốn phía.  

 

"Lý Uyển Thanh này đúng là bất phàm, cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm, giao chiến với người áo đen cầm đầu kia mà không hề rơi vào thế yếu".  

 

Bạch Hạo Vũ cảm thán: "Người áo đen kia ít nhất phải là Tiên Quân hạ phẩm đi?"  

 

Hơn nữa người áo đen ra tay cực kì bất phàm, thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quả quyết, tiên lực cuồn cuộn, nhìn một cái liền biết không phải người phàm.  

 

Nhưng Lý Uyển Thanh thấp hơn một cảnh giới lại vẫn có thể tấn công mãnh liệt, không rút lui chút nào, lại có thể ngăn cản được.  

 

Lúc hai người đang đánh nhau, những người khác cũng chém giết vô cùng hung ác.  

 

Chỉ là rất nhanh, lúc rất nhiều đệ tử của Thái Thanh tiên tông dần dần không  chống đỡ nổi, trên một đỉnh núi trong dãy núi đột nhiên có từng trận văn lấp loé ánh sáng, tiếp theo có từng bóng người xuất hiện.  

 

"Giết!"  

 

Dẫn đầu là một thanh niên với thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang, lúc này vung tay lên, hét lớn một tiếng.  

 

"Là Tông Càn sư huynh!"  

 

"Tông Càn sư huynh dẫn người tới giúp chúng ta, giết!"  

 

"Làm thịt đám người Cảnh Hỏa tộc khốn kiếp này".  

 

Ngay lập tức, các đệ tử Thái Thanh tiên tông vốn đã giảm bớt khí thế, lúc này ai nấy đều đằng đằng sát khí.  

 

Đám người Cảnh Hỏa tộc thấy mình đã thắng chắc, đột nhiên lại có cứu viện của Thái Thanh tiên tông đến, ai nấy đều thay đổi sắc mặt.  

 

Người áo đen dẫn đầu nhíu mày lại, sau khi dùng một kích cường thế đẩy lui Lý Uyển Thanh, hừ lạnh nói: "Hoá ra là cái bẫy".  

 

Ầm! Tiếng nổ vang trầm thấp vang vọng.  

 

Tông Càn cầm một thanh phác đao trong tay, lúc này chém ra một đao.  

 

Lưỡi đao sắc bén, sát khí bức người.  

 

 

"Tiên Quân trung phẩm!"  

 

 

Người áo đen dẫn đầu không dám cứng rắn chống đỡ một đao kia, cả người lấp loé xê dịch, liên tục kéo dài khoảng cách.  

 

 

Thấy cảnh này, Tông Càn lại hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đuổi theo.  

 


"Giết hết đám tù phạm của Cảnh Hỏa tộc đi".  

 

 

"Rõ!"