Tần Ninh hơi thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Quân Phụng Thiên, Lý Nhàn Ngư, Dương Thanh Vân, nói: “Tiếp tục đi, hãy lấy hết tất cả chí bảo đi, không để lại một cái nào”.
Nghe nói như thế, Quân Phụng Thiên, Lý Nhàn Ngư, Dương Thanh Vân tiếp tục áp giải đám võ giả ba tộc đi về phía những chỗ khác.
Huyết Hâm Nhi nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Không hổ là Hồn Võ Thiên Tôn chuyển thế”.
“Chuông Nam Thiên Hỗn Độn này, Tiên Đế trong tộc ta đều đã ra tay muốn khống chế nó, nhưng cái chuông này vẫn giữ vững suy nghĩ thà làm ngọc vỡ chứ không chịu thần phục”.
“Chúng ta không còn cách nào mới đặt cái chuông này ở đây, trở thành trung tâm đại trận hộ thành của Tam Lăng thành”.
Tần Ninh cũng cười nói: “Các ngươi là ma, chúng ta là người, chủ nhân của nó từng là Nhân tộc, các ngươi giết chủ nhân nó, diệt khí linh và đế uẩn của nó mà còn vọng tưởng nó thần phục các ngươi?”
Nghe nói như thế, Huyết Hâm Nhi ngẩn ra.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngay cả tiên khí còn có khí tiết như vậy mà khắp nơi trong Tiên Giới vẫn còn nhiều người không nghĩ được thế”.
Huyết Hâm Nhi lập tức nói: “Cũng không nhất định là không nghĩ được thế, mà là... thức thời mới là tuấn kiệt”.
“Ngươi lại muốn khuyên bảo ta?”
“Không phải”.
Huyết Hâm Nhi lắc đầu nói: “Ta cũng không muốn khuyên bảo ngươi, ta biết điều đó không có ý nghĩa”.
Tần Ninh luôn luôn muốn tiêu diệt dị tộc.
Tuyệt đối không có cách nào cứu vãn.
Huyết Hâm Nhi biết sự tồn tại của đám thần linh sau lưng ở trong các bộ tộc là cường đại cỡ nào.
Trong số bọn họ có người có thể dễ dàng diệt trừ thế giới Thương Mang.
Kẻ địch như vậy, Tần Ninh căn bản không thể chống lại được.
Nhưng mà người có thiên phú dị bẩm, cái thế vô địch như Tần Ninh sao có thể bị đe doạ được?
Đe dọa cũng vô ích.
Dùng tình cảm đả động cũng không có ý nghĩa.
Cho nên.
Không thể mượn sức Tần Ninh.
“Bắt đầu từ đại lục Vạn Thiên đến nay, ta vẫn luôn muốn tiêu diệt tất cả Ma tộc dị tộc, sau này tới Thương Mang Vân Giới, ta vẫn sẽ tiếp tục, ra ngoài thế giới ta cũng sẽ tiếp tục”.
“Tất cả đều không thể thay đổi”.
Tần Ninh hờ hững nói: “Nơi này là nhà của ta”.
Đúng lúc này.
Xa xa, một tòa lầu các đột nhiên sụp đổ, cấm chế bị phá giải, một khí tức mạnh mẽ phóng lên cao.
Quân Phụng Thiên nhanh tay nhanh mắt bay lên trời, bắt lấy một luồng ánh sáng đang có ý đồ phá không rời đi.
Đó là một thanh kiếm.
Kiếm dài gần bốn thước, chuôi kiếm dài đến mức hai tay cầm còn dư, mũi kiếm được khắc từng văn ấn sinh động như mây bay nước chảy.
“Ca, là một tiên khí Vương phẩm”.
Quân Phụng Thiên vô cùng mừng rỡ.
Tiên khí Vương phẩm có giá trị xa xỉ.
Tần Ninh cất giọng nói.
Quân Phụng Thiên nắm chặt tiên kiếm, bắt đầu đánh nhau với nó, một người một kiếm không ngừng chuyển động ở trên trời cao, thỉnh thoảng còn có kiếm khí chém xuống, trực tiếp chém nát đường phố trong Tam Lăng thành.