Lần này chỉ tiến vào di tích cổ thôi, sao lại có cảm giác cả biển Nam Thiên đều phải thay đổi vậy! Thánh Tùng Vân giờ phút này nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt như đuốc, lạnh lùng nói: “Thánh Thiên tiên tông ta không hợp tác với dị tộc”.
“Quả thật Đào Vĩnh Thịnh đã từng liên hệ với bổn tọa, nhưng... bổn tọa đã từ chối”.
“Còn trong Thánh Thiên tiên tông ta có người lén lút hợp tác với dị tộc hay không thì ta cũng không rõ”.
Nghe nói như thế, Tần Ninh rất có thâm ý nhìn Thánh Tùng Vân một cái, sau đó cười dài nói: “Như vậy là tốt nhất, nhưng mà nếu các vị có hợp tác với dị tộc, ta cũng sẽ không nương tay đâu”.
Một vị Huyền Tiên uy hiếp một vị Tiên Quân.
Thánh Tùng Vân vốn đã là cấp bậc bán bộ Quân giả, mà bây giờ đã bước ra nửa bước kia, thành cảnh giới Tiên Quân.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Huyền Tiên lục thai thôi.
Nhưng mà nhìn thấy mấy người bên cạnh Tần Ninh, mọi người ở đây cũng chưa nói cái gì.
Mặc kệ như thế nào, Tần Ninh quả thật là có tư cách nói ra những lời này! “Ha ha ha ha...”, mà đúng lúc này, một tiếng cười to vang vọng khắp trời đất chợt truyền ra.
Khi tiếng cười to vang lên.
Mọi người đều nhíu mày, đưa mắt nhìn lại, trên mặt có vài phần kinh ngạc.
Trên trăm ngọn núi hùng vĩ nối liền đất trời kia toàn là sấm chớp đùng đùng, hào quang bắn ra bốn phía.
Mà giờ phút này, từng tia chớp lại tránh ra tạo thành một con đường.
Con đường này kéo dài đến một vị trí không thể thấy rõ ở sâu bên trong.
Trên con đường đó.
Từng bóng người lần lượt đi ra.
Có người của U Cổ tộc da thịt đủ loại màu sắc hình dạng, có Linh Đồng tộc giữa trán có một con mắt dựng đứng, cùng với Huyết Nguyệt tộc có ấn ký trăng lưỡi liềm đỏ như máu ở giữa trán.
Có khoảng trên trăm bóng người với đủ loại hình dáng, màu sắc không giống nhau, tất cả đều phóng ra khí tức cường đại.
Khi những người này đi đến, đám người ở ngoài trăm ngọn núi đều biến sắc.
Dị tộc đột nhiên xuất hiện.
Khí thế mạnh mẽ sát phạt của đại quân dị tộc kia khiến người ta có một loại cảm giác đánh sâu vào.
Kết hợp với đại quân là sấm chớp dày đặc ở bốn phía, cộng thêm những khí thế khủng bố, mà bọn họ ở trong lôi điện lại không bị ảnh hưởng gì.
Một người đứng giữa có dáng người cao lớn, da thịt nghiêng về màu đỏ, có thể nhìn thấy rất rõ ấn ký trăng lưỡi liềm ở giữa trán.
Từng bóng người đứng trên núi cao, nhìn xuống mặt đất xung quanh.
“Chư vị đều đến đây sao!”
Giọng nói hùng hậu đầy từ tính vang vọng ầm ầm.
“Tại hạ Huyết Bằng Trình, bái kiến chư vị”.
Huyết Bằng Trình cười ha hả nói: “Nếu mọi người đã đến đây hết rồi, vậy chúng ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, đi thẳng vào vấn đề luôn, như thế nào?”
Huyết Bằng Trình vừa nói xong, một đội ngũ đã đi ra từ trong dãy núi phía sau.
Một người cần đầu có khí thế mạnh mẽ, cả người có một loại cảm giác mờ mịt như trôi nổi trên tầng mây.
“Bắc Đấu Ngang!”
Từng ánh mắt hoặc là kinh ngạc, hoặc là phẫn nộ, hoặc là bất đắc dĩ nhìn về phía người cầm đầu đám người vừa xuất hiện kia.
Nhưng mà ngay sau đó, khí thế trong cơ thể Bắc Đấu Ngang đã sôi trào.
Áp lực khủng bố tàn sát bừa bãi lao ra.
“Tiên Quân!”