Nguyệt Thu Vân thở dài, vẻ mặt ưu sầu khiến người ta phải thương tiếc.
“Ta dẫn theo đám người của Yểm Nguyệt thánh địa đi tìm bảo vật trong di tích cổ này, mặc dù đã lấy được một ít, người trong tông môn cũng được tăng lên, nhưng kết quả lại gặp phải người của gia tộc Bắc Đấu, bị bọn họ lừa gạt đi vào nơi nguy hiểm, tổn thất thê thảm”.
“Tam trưởng lão Từ Đông Thiên bởi vì bảo vệ mọi người mà chết...”, “Kết quả người của Huyết Nguyệt tộc đột nhiên xuất hiện, bắt tay với người của gia tộc Bắc Đấu đuổi giết chúng ta, không hề ngừng nghỉ...”, Tần Ninh mở miệng nói: “Ta đã nhìn thấy thi thể của tứ trưởng lão Yểm Nguyệt thánh địa - Tằng Lập Huy ở một chỗ khác”.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Nguyệt Thu Vân lập tức trở nên ảm đạm bi thương.
Mặc dù trong lòng cô ta đã có dự cảm tứ trưởng lão có thể đã gặp phải điều không may.
Nhưng cô ta vẫn hy vọng tứ trưởng lão còn sống.
Bây giờ nghe được tin tức từ Tần Ninh, trong lòng cô ta khó tránh khỏi bi thương.
Yểm Nguyệt thánh địa trừ vị thánh chủ là cô ta ra thì còn có bốn vị trưởng lão.
Đại trưởng lão Nguyệt Thiên Diệp.
Nhị trưởng lão Nguyệt Vạn Tài.
Bây giờ tam trưởng lão Từ Đông Thiên và tứ trưởng lão Tằng Lập Huy đều đã chết, cộng thêm việc tổn thất những quản lý khác... Điều này chắc chắn là sự đả kích rất lớn với Yểm Nguyệt thánh địa.
Nguyệt Thu Vân nhìn về phía Khương Bác Văn bên cạnh Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Khương phủ chủ, sao ngươi lại ở đây?”
Khương Bác Văn nói ngắn gọn về chuyện của Hạo Thiên phủ.
Nghe Khương Bác Văn nói xong, trong lòng Nguyệt Thu Vân nhẹ nhàng thở ra, thật ra là đã cảm thấy... dễ chịu hơn chút.
Yểm Nguyệt thánh địa đúng là rất thảm.
Nhưng dường như Hạo Thiên phủ còn thảm hại hơn.
Nguyệt Thu Vân nhìn về phía chiến trường xa xa, hạ thấp người nói: “Tần công tử, ta đi hỗ trợ”.
“Ừm”.
Có một vị Tiên Quân là Nguyệt Thu Vân ra tay, đám Cửu Thiên Huyền Tiên và Huyền Tiên của gia tộc Bắc Đấu đương nhiên không thể ngăn cản được.
Mà Bắc Đấu Hồng An và Huyết Vô Chiết vẫn còn đang bị Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư cuốn lấy.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đều là cảnh giới Tiên Quân hạ vị, nhưng sau khi trải qua vài lần chiến đấu, hai người đều đã có tiến bộ, Tần Ninh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Quân Phụng Thiên ở bên cạnh Tần Ninh không khỏi cảm thán nói: “Ca, hai người bọn họ đúng là lợi hại...”, lần trước nhìn thấy Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư ra tay, cảm giác còn không mạnh như vậy.
Lần này lại cảm thấy... đã mạnh hơn rất nhiều.
Dương Thanh Vân lấy Siêu Huyền tiên khí Ách Nguyên thương, thúc dục tiên lực cuồn cuộn rít gào, cứng đối cứng với tiên thương của Bắc Đấu Hồng An, vẫn luôn áp chế Bắc Đấu Hồng An.
Mà Lý Nhàn Ngư thì vận chuyển đồng lực, dựa vào Lục Tiên Cung cùng Lục Tiên Tiễn, cũng có thể khống chế vô cùng hoàn hảo.
Bốn vị Tiên Quân giao chiến, cho dù bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Huyền Tiên lục thai, nhưng nhìn qua cũng có chút không thể bắt giữ được những chiêu thức huyền diệu của mấy người.
Dù sao còn cách cả một cảnh giới lớn Cửu Thiên Huyền Tiên cơ mà.
Vân Sương Nhi mở miệng nói: “Hai người Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đều có sự lợi hại của riêng mình, võ giả Tinh Mệnh có tinh môn kèm theo, cộng thêm thiên phú cực mạnh của hắn ta nữa”.
“Vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư có lực lượng bá đạo độc đáo, lực lượng của đồng thuật có thể còn mạnh hơn cả uy lực của tiên quyết mà hắn ta tu hành”.
Tần Ninh không khỏi cười nói: “Nhưng so sánh với nàng thì vẫn còn kém lắm”.