Nguyệt Thu Vân muốn tránh.
Nhưng giờ phút này cả người cô ta đang không thể khống chế mà bay ngược ra, căn bản không trốn thoát được.
Keng! Chỉ một thoáng.
Một tiếng keng trầm thấp vang lên.
Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Thu Vân mang theo vài phần kinh ngạc.
Một bóng người xuất hiện ở bên cạnh người đàn ông đang cầm trường thương trong tay, đá một cái vào mặt hắn ta, khiến người đàn ông đang cầm trường thương trực tiếp bay ra ngoài.
“Dương cung chủ!”
Nhìn thấy Dương Thanh Vân với dung nhan tuấn tú, dáng vẻ trẻ trung, cơ thể thon dài, trong lòng Nguyệt Thu Vân đột nhiên có vô số gợn sóng.
Mà cùng lúc đó.
Bên cạnh Huyết Vô Chiết, một huyết đồng xuất hiện, ở giữa huyết đồng là chín câu ngọc lóe lên, phóng ra sát khí bén nhọn khiến người ta phải sợ hãi.
Ầm! Tiếng nổ trầm thấp vang ra.
Huyết Vô Chiết đưa tay chắn ánh sáng của huyết đồng, cả người lập tức lùi về sau.
Cuộc chiến lập tức xuất hiện biến hóa.
Phía dưới, đám Cửu Thiên Huyền Tiên, Huyền Tiên của Yểm Nguyệt thánh đang bị đám Tiên Nhân của Huyết Nguyệt tộc, gia tộc Bắc Đấu chém giết đều kinh ngạc nhìn thấy Thanh Vân Vệ cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên ra tay giúp đỡ.
Người của Thanh Vân cung đến rồi sao?
Giờ phút này.
Dương Thanh Vân đứng bên cạnh Nguyệt Thu Vân, nhìn người đàn ông cầm trường thương trong tay bị hắn ta đá bay ra kia.
Người đó mặc trường bào, tóc dài buộc lên, khuôn mặt chữ quốc, đôi mắt sáng ngời có thần.
“Bắc Đấu Hồng An!”
Nhìn thấy người nọ, Dương Thanh Vân nhíu mày lại.
Bắc Đấu Hồng An chính là một nhân vật lớn khá quan trọng của gia tộc Bắc Đấu, gần với tộc trưởng Bắc Đấu Ngang.
Nhưng lúc trước người này chỉ là cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên bát trọng thiên, mà bây giờ mới chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủn, hắn ta đã bước vào Tiên Quân!
Bắc Đấu Hồng An cầm thương đứng vững, phủi tro bụi trên người, không thèm để ý nhìn về phía Dương Thanh Vân, cười nhạo nói: “Dương cung chủ, đã lâu không gặp!”
Dương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới, chỉ nhìn Nguyệt Thu Vân thánh chủ bên cạnh.
“Nguyệt thánh chủ, không sao chứ?”
Nguyệt Thu Vân nhìn thanh niên tuấn tú trước mắt, dáng vẻ khoảng hơn hai mươi, khí chất đẹp đẽ hơn người, trong lòng lập tức vô cùng nhộn nhạo.
“Nguyệt thánh chủ?”
“Hả?
À, ta không sao, không có việc gì...”, Nguyệt Thu Vân liền nói ngay: “Cảm ơn Dương cung chủ đã ra tay cứu giúp”.
Bắc Đấu Hồng An nhìn chằm chằm một màn này bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tại sao Dương Thanh Vân lại không chết đi chứ! Dương Thanh Vân nhìn về phía Bắc Đấu Hồng An, lạnh lùng nói: “Gia tộc Bắc Đấu dù sao cũng là một trong mười một thế lực đứng đầu biển Nam Thiên, vì sao phải hợp tác với dị tộc?”
Bắc Đấu Hồng An hừ lạnh nói: “Thanh Vân cung của ngươi chỉ tốn hai vạn năm ngắn ngủi mà đã đi hết con đường gia tộc Bắc Đấu chúng ta phải mất hơn mười vạn năm để đi!”
“Nếu còn mặc kệ Thanh Vân cung phát triển tiếp, vùng biển Tây Tiên và bốn thế lực lớn sẽ ra sao?
Đến khi chỉ còn lại Thanh Vân cung các ngươi độc đại, đến lúc đó nhỡ may muốn thâu tóm chúng ta, chúng ta phải làm như thế nào?”