Phong Thần Châu

Chương 997




 Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa sân mở ra.  

 

Lão Vệ mặc áo xám, khuôn mặt lặng yên không chút tiếng động, nhìn Tần Ninh, chắp tay chào.  

 

“Ôi chao là trời ơi!”  

 

Một giọng nói kinh ngạc vang lên, tôm cát nhỏ lúc này nhảy cẫng vào vai lão Vệ, cười nói: “Vệ Anh Kiệt, lão già nhà ngươi vẫn chưa chết hả, hahaha... Cuối cùng cũng gặp được một gương mặt quen thuộc!”   

 

Tiếng cửa mở vang lên cọt kẹt, Hoàng Phủ Hùng, U Hồn và U Quỷ đứng yên tĩnh không nói gì.  

 

Nhưng lúc này Hoàng Phủ Hùng đã hoàn toàn chấn động.  

 

Ông ta vừa nghe thấy một cái tên mà đáng lý ra không nên tồn tại trong thời điểm này.  

 

Vệ Anh Kiệt!  

 

Thế gia Hoàng Phủ chính là gia tộc cổ xưa, truyền thừa hơn mười vạn năm, ở trên Cửu U đại lục có thể nói là một trong những thực lực khống chế thế lực ẩn giấu.  

 

Mà loại gia tộc cổ này đương nhiên có rất nhiều truyền thuyết về ngày xưa.  

 

Hoàng Phủ Hùng nhớ mình từng thấy cái tên Vệ Anh Kiệt trong sách cổ rồi.  

 

Mà ông ta nhớ kỹ cái tên này là vì Vệ Anh Kiệt chỉ có một dòng giới thiệu đơn giản, lão nô thiếp thân của Cửu U Đại Đế!  

 

Nếu như bỏ qua bốn chữ Cửu U Đại Đế ra thì lão nô thiếp thân có vẻ không nổi bật lắm.  

 

Nhưng lão nô thiếp thân này lại là của Cửu U Đại Đế, không thể không để ý đến.  

 

Cửu U Đại Đế, xuất hiện từ hơn chín vạn năm trước.  

 

Nhưng từ đó đến nay, vẫn không một ai có thể vượt qua được người ấy.  

 

Năm đó lão tổ Hoàng Phủ Nhất Cầu thành danh sớm hơn Cửu U Đại Đế, nhưng trước khi chết vẫn thở dài.  

 

Trời sinh Cửu U, Cửu U vô ưu!  

 

Trời sinh Cửu U, Hoàng Phủ Hùng biết, chính là nói Cửu U Đại Đế.  

 

Cửu U vô ưu, chính là Cửu U đại lục không phải lo lắng.  

 


“Không thể nào... Nhất định không thể nào...”  

 

Hoàng Phủ Hùng lắc đầu lẩm bẩm: “Vệ Anh Kiệt không thể sống đến bây giờ được, cho dù sống đến giờ... ông ta cũng chỉ tận trung với Cửu U Đại Đế, sao lại có thể ở lại Thanh Vân tông này... không thể nào...”  

Mà U Hồn cùng U Quỷ ở bên cạnh nhìn Hoàng Phủ Hùng vốn đang yên tĩnh lại lắc đầu nguầy nguậy, giống như một lão thần kinh, trong lòng không khỏi mắng: bị điên hay gì!