Nhưng cái tên này là lời trêu của những người ở hơn mười vạn năm trước, nếu cô ấy không phải người của thế gia Hoàng Phủ thì sẽ không thể biết được, ấy thế mà Tần Ninh lại buột miệng nói được.
“Không biết Tần công tử có cách gì?”
“Ma tộc Lục Tình, trong con mắt xanh có độc tố, gây ra thương tổn cực lớn cho nhân loại. Ban đầu sẽ không cảm thấy gì, nhưng về sau độc tố sẽ biến đổi, sống lại, thần tiên hạ phàm cũng không có cách chữa”.
“Sao?”, Hoàng Phủ Yên Nhiên lập tức tái mặt đi.
“Cô đừng lo”, lão Vũ mù cười hì hì: “Thần tiên hạ phàm thì hết cách, nhưng Tần đại gia của chúng ta còn hơn cả thần tiên ấy chứ”.
“Cút!”
“Haiz”, lão Vũ mù bị mắng, liền ngoan ngoãn ngồi im.
Tần Ninh nói: “Nhưng ông ta nói đúng đấy, thần tiên bó tay, ta thì có cách”.
“Như vậy đi, thế gia Hoàng Phủ của cô ở phía Tây, cô bảo ông nội đến Đế Đô Bắc Minh tìm ta, ta giúp ông ta chữa bệnh”, Tần Ninh nói: “Mười ngày sau, ở Đế Đô Bắc Minh, nếu ông ta đến, ta đảm bảo cứu sống được, còn không, vậy thì không hẹn gặp lại!”
“Cảm ơn Tần công tử, ta nhất định sẽ nói cho ông nội biết!”