*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cùng với sự xuất hiện của Tần Ninh, một luồng nhiệt khô nóng bên trên vùng đất sa mạc dần dần tăng cao.
Luồng khí nóng ấy bốc lên khiến người ta cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt.
Tôm cát nhỏ nhìn về phía trước, rụt cổ một cái.
Chỗ này nếu như thật sự là cái đó thì có đánh chết nó cũng sẽ không đi vào đâu.
“Gia, phía trước chính là vùng đất ấn Phong Ma, ngài thật sự muốn qua đó sao?”, tôm cát nhỏ lúc này run giọng hỏi.
“Đi chứ!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Năm đó ta có thể phong ấn nhóm ma đầu đó dưới mặt đất thì bây giờ cũng có thể khiến bọn chúng không thể nhìn thấy ánh mặt trời”.
“Hơn nữa bọn nhãi nhép này vẫn luôn dốc toàn lực muốn lên mặt đất, nhất định là có nguyên nhân quan trọng gì đấy, chuyện này cho dù năm đó ta không làm rõ, nhưng kiếp này, ta nhất định phải biết rõ!”
“Đúng vậy!”, tôm cát nhỏ lúc này đột nhiên chính nghĩa lẫm liệt nói: “Vậy hôm nay ta sẽ đi cùng gia làm rõ ràng mọi chuyện!”
“Câu này nghe còn giống tiếng người!”
Tần Ninh cầm kích Đại Vũ trong tay, bước từng bước đi đến, kích Đại Vũ lúc này hơi lấp loé tia sáng, như đang phát ra tín hiệu cảnh giác.
“Thiên địa huy hoàng, nhật nguyệt vi thương, trời tròn đất vuông, trăm sông quy dương...”
Tần Ninh đâm kích xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Một màn này cũng khiến tôm cát nhỏ có cảm giác bị ảnh hưởng, đứng im ở bên cạnh không nói một lời, chỉ sợ quấy rầy Tần Ninh.
“Phá!”
Rầm....
Cùng với tiếng hét của Tần Ninh, mặt đất lúc này đột nhiên nứt ra, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, mặt cát vàng lúc này cuốn lên, bóng dáng của Tần Ninh và tôm cát nhỏ dần dần biến mất ở giữa biển cát đang chuyển động...
Ầm...
Đột nhiên một tiếng sấm vang lên kèm theo một tia sét đen nhánh nổ ra.
Hai bóng dáng xuất hiện ở trong một thế giới mờ mịt tối tăm.
Cái thế giới mờ mịt tối tăm này phóng mắt ra xa không nhìn thấy điểm cuối, khí phách mạnh mẽ dao động không ngừng.
Là một luồng ma khí.