Phong Thần Châu

Chương 931




 “Đều tốt, đều tốt ạ, trưởng tộc Vũ gia là Vũ Thiên Hành, là con cháu đời thứ sáu của lão già Vũ Đế kia!”  

 

Vũ Đế?  

 

Nghe đến danh xưng này, nhóm Thiên Linh Lung không khỏi kinh ngạc.  

 

Ở Cửu U đại lục này, bọn họ chỉ biết có Cửu U Đại Đế, Vũ Đế là ở đâu ra?  

 

“Lão Vũ có nội quy gia tộc rất tốt, tuy ta không thích lắm nhưng không thể không nói là dẫn dắt con cháu đời sau phát triển khá tốt, đi thôi, đưa ta đến Vũ gia!”  

 

“Hả?”  

 

Nghe vậy, lão Vũ mù nhất thời hả một tiếng, nói: “Đại gia, đại gia, đừng mà, ngài cũng biết đấy, ta nào có thể đi vào trong cửa của Vũ gia chứ!”  

 

“Ngươi nói ít thôi, nếu ngươi không xứng thì cái đám người của Vũ gia kia đều cút cả đi, không nói nữa, đưa ta đi!”  

 

“Thôi được rồi...”  

 

Lão Vũ mù vẻ mặt bất đắc dĩ, hậm hực dẫn đám người Tần Ninh đi.  

 

Trên đường đi, lão Vũ mù nhìn Tần Ninh, một hồi muốn nói lại thôi.  

 

“Haiz, lão mù này...”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Sao ông quen ca ca của ta vậy?”  

 

“Ca ca của ngươi?”  

 

Lão mù nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười nói: “Tên mập nhà ngươi là em trai của Tần đại gia á?”  

 

“Thì làm sao? Ta là con cháu đời sau của Kiếm Âm Sơn, không xứng à?”  

 

“Lão tổ tông nhà ngươi đến còn không xứng ấy, ngươi à, xứng cái rắm!”, lão già mù không khách khí đáp.  

 

“Cái ông già nhà ông nói chuyện không chút khách sáo gì cả...”  

 

Kiếm Tiểu Minh nhìn lão mù, thầm nói, cái lão già này mù thật hay giả vậy? Chẳng phải đều nhìn rõ hết mọi thứ hay sao?  

 

Lão mù tựa hồ lười để ý đến nhóm Kiếm Tiểu Minh, chỉ cung kính nói với Tần Ninh: “Tần đại gia, ngài đến Vũ gia làm gì vậy? Hiện tại Vũ gia tuân thủ tổ huấn cực kỳ nghiêm ngặt, sẽ không xuất thế đâu!”  

 

“Ồ? Vậy à?”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta cũng không cần bọn họ xuất thế, ta đến đây là để mượn một món đồ, ít nhiều cũng phải cho ta mặt mũi chứ?”  

 

“Cho cho cho, nhất định sẽ cho!”  

 

Lão mù oán thầm, ai dám không cho ngài chứ?  

 

Sau một hồi đi lại, mấy người cuối cùng đi tới một tòa phủ đệ.  

 

Phủ đệ này nhìn kỹ thì mới thấy cửa lớn không rộng lắm. Lúc này, ở trước cửa lớn là hai con sư tử đá, nhìn khá là bụi bặm, không có tinh thần, mà hai bên sư tử đá có hai người đứng yên.  

 

Mà cạnh cửa là hai chữ viết to, đặc biệt bắt mắt.  

 

“Ô?”  

 

Nhìn thấy hai chữ lớn kia, Kiếm Tiểu Minh đột nhiên hô lên.  

 

“Ngươi ô cái gì?”, nhóm Thiên Linh Lung cũng tò mò nhìn Kiếm Tiểu Minh.  

 

“Mọi người không nhận ra hả?”  

 

Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Hai chữ được viết trên kia “Vũ phủ” giống với chữ “thành Thiên Đạo”, bút pháp nhìn khá giống nhau đấy”.  

 

Kiếm Tiểu Minh nói ra khiến mọi người nhìn kỹ hơn, thì cảm thấy đúng là như vậy thật.  

 

“Dường như là cùng một người viết”, Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm, cậu ta lần này không nói là chữ kia xấu nữa.  

 

Cậu ta vẫn không quên lần trước chê chữ kia xấu rồi bị Tần Ninh đánh cho một trận.  

 

Mà lúc này, ở trước Vũ phủ có mấy người đang đứng yên.  

 

Mấy người này khí độ bất phàm, cô gái đứng đầu mặc áo tím, thân thể linh lung lộ ra, đôi chân thon dài, đứng thẳng ở trước Vũ phủ, giống như cho thêm Vũ phủ đang tàn phá một chút sinh cơ.  

 

Là một giai nhân!  

 

Mà phía sau cô gái ấy có tám người đứng yên, thấy nhóm Tần Ninh tới thì ánh mắt lộ ra sự cẩn thận.  

 

Tám vị cảnh giới Thiên Nguyên!  

 

Hiện nay Thiên Linh Lung đạt cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên, nên lập tức cảm nhận được hơi thở của cả tám người.  

 

Cô gái áo tím này phô trương thật đấy, tám vị cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên cùng đi theo. Thoạt nhìn tám người này chỉ là hộ vệ của cô ấy mà thôi.  

 

“Đó là ai vậy?”, Tần Ninh tùy ý nói.  

 

“Đại gia đừng để ý đến bọn họ, người của Hoàng Phủ gia ấy mà!”  

 

Nghe lão mù nói vậy, Tần Ninh đáp: “Sao người của Hoàng Phủ gia lại tìm đến Vũ gia làm gì?”  


 

“Ta cũng không rõ, chẳng qua là đứng đó lâu lắm rồi mà không chịu đi, cứ một mực đòi gặp tên nhóc Vũ Thiên Hành đó”.  

 

Lão mù không nói nhiều, mang theo nhóm Tần Ninh đi vào trong phủ.  

 

“Đứng lại, các ngươi là ai?”  

 

Bốn người gác ngoài cửa đưa tay ra ngăn lại nhóm Tần Ninh.  

 

“Đánh bóng lại mắt chó đi, xem cho rõ ta là ai!”, lão Vũ mù hùng hổ đáp lại.  

 

“Ngươi là ai hả?”  

 

Mấy tên hộ vệ cũng tức tối không thôi.  

 

“Ta không cần biết ngươi là ai, đây là Vũ gia, không cho phép đi vào!”, một gã hộ vệ quát lên.  

 

“Con mẹ nó chứ, lão Vũ mù ta muốn về nhà mình mà còn không cho ta vào à?”, lão Vũ mù tức gần chết, chửi um lên: “Mấy thằng nhãi con mắt mù, gọi Vũ Thiên Hành ra đây cho ta”.  

 

“Ngươi là cái đếch gì mà đòi gặp trưởng tộc chúng ta hả?”  

 

Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.  

 

Lão Vũ mù chỉ cảm thấy mất mặt trước mặt Tần Ninh, không còn chút thể diện nào, cho nên càng tức giận hơn.  

 

Nhóm Thiên Linh Lung cũng ngơ ngác, bọn họ chỉ đoán là, lão Vũ mù này là người của Vũ gia, nhưng dường như... người Vũ gia không nhận ra ông ta thì phải?  

 

Lại có trò hay xem rồi.  

 

“Các ngươi đang làm cái gì đây?”  

 

Mà đang lúc này, từng bóng người từ trên đường đi tới, thanh niên đi đầu tóc dài bạc, áo dài xanh, gương mặt tuấn tú, khiến người ta phải say mê.  

 

Từng hành động đều lộ ra vẻ cao quý trời sinh.  

 

“Vũ tam gia!”  

 

Nhìn thấy lão Vũ mù, thanh niên tóc bạc kinh ngạc kêu lên: “Ông ông ông ông... sao ông lại quay về?”  

 

“Nhãi con, ông đây muốn về lúc nào mà chả được, các ngươi làm gì được ta? Vũ Vân Phàm, Vũ gia các ngươi kiêu thật đấy, ông đây quay về mà lại không cho về? Bảo cha ngươi lăn ra đây gặp ta!”  

 

Vũ Vân Phàm?  

 

Nhóm cô gái áo tím kia nghe được xưng hô thì sắc mặt liền thay đổi.  

 

“Công tử Vân Phàm!”  

 

Cô gái áo tím đi tới, nhìn Vũ Vân Phàm, nói: “Tại hạ là Hoàng Phủ Yên Nhiên của Hoàng Phủ gia, muốn tới bái kiến trưởng tộc Vũ gia, cũng xin công tử Vũ Vân Phàm giúp đỡ bẩm báo!”  

 

“Hoàng Phủ gia?”  

 

“Cút cút cút, ngươi chết rồi ta cũng sẽ không chết ấy chứ!”  

 

Nghe thấy lời này, Vũ Vân Phàm cũng bật cười ha hả.  

“Mời vào!”