Tần Ninh ngoài việc lúc đầu đích thân dạy dỗ đệ tử ra thì bây giờ cũng vậy, không làm gì khác, mọi chuyện đều để năm trưởng lão đi làm.
Lý Nhất Phàm được Tần Ninh phong làm đệ tử cấp cao nhất, đương nhiên cũng phải quản lí nhiều việc. Người vừa tân hôn lại bị Tần Ninh sai sử liên tục.
Mà đan các, khí các, trận các, võ các, viện kiếm đọa lúc trước phân chia cũng đang đi đúng hướng, bắt đầu tiến hành.
Nhưng đệ tử Thanh Vân tông thật sự quá ít, không đủ ngàn người, đến lúc chia ra thì mỗi viện chỉ có một chút, đến trận các còn không có đệ tử nào.
Thanh Vân tông tàn phá cỡ này, đệ tử hàng ngày tu hành còn gian nan, làm gì có linh trận sư chịu quy thuận.
Tần Ninh cũng không vội vàng gì, thà thiếu còn hơn là ẩu, hắn vẫn hiểu đạo lý này.
Hôm ấy, Tần Ninh triệu tập năm đại trưởng lão tới.
“Hôm nay triệu tập mọi người tới cũng là vì chuyện của Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung và Độc Tàm tông”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta sẽ để lão Vệ cùng mọi người đến ba tông môn đó, nhớ kỹ, mục đích chủ yếu là đem toàn bộ tích lũy mấy vạn năm của ba tông môn này về, cho các đệ tử tông môn chúng ta tu hành”.