Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh hưng phấn đến mức muốn hét lên.
Được Lâm Thiên Nhai khẳng định, đây là một sự vinh quang lớn lao lắm chứ.
“Cha, cha so với Kiếm Âm Sơn thì sao?”, Lâm Vi Vũ không khỏi hỏi.
“Haha...”
Nghe vậy, Lâm Thiên Nhai cũng chỉ cười không đáp.
U Động Thiên lại xen vào: “Cha ngươi nào có tư cách so với Kiếm Âm Sơn?”
Nghe U Động Thiên hạ thấp cha mình, Lâm Vi Vũ hứ một tiếng.
U Động Thiên chậm rãi nói: “Vốn là vậy mà, Kiếm Âm Sơn ngày xưa vì lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh nhất mà đến Kiếm Các của ngươi khiêu chiến tất cả các cảnh giới Hóa Thần, đạp ngã tất cả các kỳ tài kiếm thuật. Cuối cùng, mấy lão cổ hủ trong Kiếm Các cũng phải bỏ mặt mũi xuống mà ra giao đấu, cuối cùng vẫn thua hết thôi. Không lẽ cha ngươi còn giỏi hơn mấy lão cổ hủ trong Kiếm Các thời điểm đó?”
Lời này nói ra, Lâm Vi Vũ cũng kinh ngạc nhìn cha mình. Thấy cha cười khổ, cũng hiểu được U Động Thiên không nói dối.
Mà Kiếm Tiểu Minh thì nhiệt huyết sôi trào.