Lúc này Hồng Nham khẽ quát một tiếng, bóng người trực tiếp lao ra, hoá thành một dư ảnh, chưởng phong hoá thành đao, một đao chém ra.
“Phái Phi Hồng năm đó cũng là một môn phái rất có tiếng tăm ở trong nấc thang thứ hai, cho dù bây giờ suy bại đến tình trạng này thật đúng là buồn cười”, Tần Ninh không thèm để ý chút nào cười lạnh một tiếng, vừa sải bước đi ra.
“Ngươi tìm cái chết!”
Bị người ở trước mặt chỉ trích môn phái mình không còn như trước, trưởng lão Hồng Nham tức giận không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Dừng!”, Tần Ninh cắt ngang một tiếng, miệng lẩm bẩm nói: “Phi Hồng Quyết, dùng Linh khí thông suốt huyệt Hội Quan, huyệt Minh Thần, huyệt Bắc Nham, rót Linh khí vào huyệt Ngọc Chẩm ở hai tay, tập trung tinh thần ở huyệt Cốc Quan, Phi Hồng Lạc Hà Trảm, dùng linh khí tụ ở hai tay, ngưng tụ hai tay vung chém đao khí, biến chưởng thành đao, đao thành hình, chưởng như đao!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên nói ra một đống lời kỳ quái, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt của Hồng Nham lại biến hoá khó lường, lúc xanh lúc đỏ.
Bàn tay thành đao, khí tức đao phong kia vậy mà dần dần yếu đi.
“Giết ta, ngươi không đủ tư cách!”
Tần Ninh tiếp tục nói mấy câu lộn xộn, thế nhưng mà dần dần trưởng lão Hồng Nham lại càng lúc càng kì lạ.