Kiếm Tiểu Minh cười nói: “Đúng vậy, mấy lão già đó bị Ninh ca ép ăn đan độc, chắc chắn sẽ vội vã đưa tới”.
“Ai bảo là ta cho chúng đan độc? Chẳng qua là đan tráng thận mà thôi!”
Lời này nói ra, ánh mắt mọi người sáng lên, tức thì hiểu được, cũng không khỏi bật cười.
Bất kể Tần Ninh cho bọn chúng ăn gì, chỉ cần sau khi ăn mà cảm thấy cơ thể có chút không thích hợp, thì chắc chắn sẽ sợ muốn chết rồi. Chạy? Chắc chắn là không dám.
Đến lúc ấy, đành phải ngoan ngoãn đưa ra tích lũy của Chúc Long tông.
“Hơn nữa, bên dưới Chúc Long tông chắc cũng có thành trì lệ thuộc nhỉ? Thanh Vân tông có thể qua đó tiếp quản, đến lúc ấy coi như sẽ không thiếu linh thạch”.
Lý Dương Chiêu gật đầu đáp: “Thanh Vân tông suy tàn, các thành trì lệ thuộc đều dần dần bị bán đi, chẳng qua Chúc Long tông này có ba thành trì, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là những nơi có nhân khẩu đến mấy triệu, vật tư đông đúc và giàu có, cũng đủ cho Thanh Vân tông chúng ta tu hành hàng ngày. Ba thành trì này lần lượt là thành Thanh Phong, Thanh Nguyệt và Thanh Hải”.
“Vậy là giải quyết được vấn đề linh thạch!”