Bỗng nhiên, một tiếng thét lớn vang lên, Phù Hoán lúc trước giao đấu với Tần Ninh đứng ra sừng sững, quát mắng: “Ngươi đã quên, lúc đầu, để bồi dưỡng cho ngươi đột phá cảnh giới Địa Võ, năm vị trưởng lão đã tiêu phí cực lớn, mua một viên linh đan Bích Hải. Bây giờ ngươi lại muốn phản bội tông môn sao?”
“Phù Hoán, ngươi hô hoán ít thôi!”
Trần Sở Sinh cười chế giễu nói: “Thanh Vân tông đã là mặt trời sắp lặn. Ta bây giờ bỏ tối theo sáng, tông môn bồi dưỡng ta? Ha ha… những năm nay, ta đã đích thân dạy dỗ rất nhiều đệ tử mới gia nhập tông môn rồi”.
Bàn tay Trần Sở Sinh vung lên, nói: “Các vị, kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, con đường võ đạo cần tông môn thật tốt, Thanh Vân tông chỉ làm lỡ thời gian tu hành tốt nhất của chúng ta!”
Nghe thấy vậy, hơn ngàn đệ tử chợt bàn tán xôn xao.
Năm đại trưởng lão thì đau đớn vạn phần.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, hi vọng Tần Ninh có thể thể hiện điều gì đó.
Nhưng lúc này, Tần Ninh chỉ yên lặng nhìn tất cả, không hề động đậy cũng không nói một câu, dường như bị ngốc vậy.
“Thanh Vân tông sắp tàn là sự thật, Chúc Long tông lại cùng tông môn hạng 3 Phi Hồng Môn hợp tác, nuốt hết các thế lực xung quanh cũng là điều tất nhiên”.