Lão Vệ cười khà khà: “Không ngờ năm đó Đại Đế lại cứu lão cáo già đó, chẳng lẽ là ý của tôn giả Thanh Vân sao ạ?”
Lão Vệ hiểu được, bản thể của rùa thần chính là rùa Huyền Minh Kim giáp, nhưng lúc này, hồn phách bên trong nó lại là một người khác.
Năm đó trong Cửu U đại lục, Cửu U Đại Đế chính là thần, là sự tồn tại không gì không thể.
Dù là bốn tông môn lớn, là những cổ gia, cổ quốc hay là những thế lực khác, lão bất tử gì đó, thấy Đại Đế còn phải cung kính chào, ba quỳ chín lạy.
Mặc dù bọn họ có truyền thừa lâu đời, bên trong tông môn không chỉ có tông chủ, các chủ, trưởng tộc như vẻ bề ngoài, nhưng mấy lão bất tử kia cũng phải cung kính đối đãi với Đại Đế.
Không có lí do nào khác, vì Tần Ninh khi đó là Cửu U Đại Đế, là chúa tể của Cửu U đại lục!
“Lão quỷ U Phần Thiên năm đó cầu xin ta khắp chốn, ta không cứu lão ta thì lão ta sẽ chết, như vậy cũng sẽ không có U Minh Tông của bây giờ nữa”.
“Mặc dù cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta, nhưng vùng đất Cửu U phát sinh ra chuyện lớn lại là chuyện ta không muốn nhìn thấy”.
“Giải quyết được những phiền phức đó, ta cũng tiện tay giúp lão ta sống sót, mà đến hôm nay cũng coi như đỡ chút rắc rối. Lão quỷ đó còn sống cũng tốt, Tiểu Phi đi vào U Minh Tông, mấy lão cổ hủ kia mà không dạy dỗ con bé cho tốt thì ta cũng đỡ phải nhúng tay vào”.
“Đến lúc ấy cho lão U Quỷ ra mặt, xem sắc mặt của đám đồ tử đồ tôn của lão ta”.
Lão Vệ nghe vậy thì cười khổ. Vị Đại Đế này giờ mới thấy sợ phiền phức đấy.