Tần Ninh lại nói: “Cho nên tất thảy đều sẽ thay đổi, ta vốn không định gọi ông dậy, nhưng năm đó ta đem hồn phách ông phong ấn trong rùa Huyền Minh Kim Giáp này, giúp ông sống sót, có lẽ giờ ta cũng nên gọi ông dậy”.
“Dù sao, ta muốn khôi phục lại Thanh Vân tông, nếu đám đồ tử đồ tôn kia của ông không chịu mở to mắt ra mà nhìn, hay là chọc tới ta, mà ta giết sạch bọn họ thì ông sẽ rất đau lòng!”
Lời này nói ra, thân thể ông già run lên, vội vàng nói: “Đại Đế anh minh quyết đoán, những tên kia nếu như dám ngỗ nghịch Đại Đế, sẽ không cần người đích thân ra tay mà lão nô sẽ giết chết đám súc sinh bất hiếu kia trước!”
“Ngủ say mấy vạn năm, giờ lòng dạ cũng độc ác quá đi?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Ta chỉ đề phòng bất chợt mà thôi, dù gì những đồ tử đồ tôn kia của ông cũng không biết gì, ta sợ chúng tự cao quá lại khiến ta khó chịu”.
“Không đâu, sẽ không đâu ạ, Đại Đế yên tâm, bọn chúng mà dám thì lão nô nhất định sẽ chém không tha!”
“Được!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì quay lại đi, mặc dù ta nói để ông lấy rùa Huyền Minh Kim Giáp làm vật chứa, tủi thân ông, nhưng năm đó ta cũng không còn cách nào khác”.
“Đại Đế khách sáo quá, tiểu nhân trong lòng cảm kích vô cùng”.