Phong Thần Châu

Chương 759




 “Tần công tử, lão hủ thật sự không hiểu”.  

 

Lý Dương Chiêu không khỏi nói: “Lấy thiên phú của Tần công tử và tu vi của vị tiền bối này, muốn đi vào Kiếm Các, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ hay U Minh Tông cũng không khó”.  

 

“Việc gì cứ phải cố chấp với một Thanh Vân tông nho nhỏ như chúng ta chứ?”  

 

Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu, thản nhiên đáp: “Bởi vì Thanh Vân tông là do Thanh Vân xây nên, ta muốn phát triển Thanh Vân tông, để Thanh Vân tông trở thành sự tồn tại hơn cả bốn tông môn lớn”.  

 

“Khẩu khí lớn quá cơ!”, Lý Nhất Phàm lúc này bĩu môi, khó chịu nói.  

 

“Câm miệng đi, bại tướng dưới tay đại ca ta!”  

 

Kiếm Tiểu Minh hừ nói: “Ngươi hiểu cái đếch gì?”  

 

“Đại ca ta không chỉ có thiên phú cao, thực lực mạnh, mà đan dược cũng cực kỳ giỏi”.  

 

“Vị này là Thẩm Văn Hiên, linh đan sư ngũ phẩm, đồ nhi đan thuật của đại ca ta!”  

 

“Ta thì giỏi hơn chút, Kiếm Thánh số một Cửu U trong tương lai, uy danh như thế nên đại ca mới nhận ta làm tiểu đệ”.  

 

Dáng vẻ kiêu căng của Kiếm Tiểu Minh giống như bây giờ cậu ta đã là Kiếm Thánh số một Cửu U vậy, nhìn mà muốn đánh cho một trận.  

 

“Làm đệ tử của bốn tông môn lớn, đó là cho bốn tông môn lớn thể diện”, Kiếm Tiểu Minh cằn nhằn liên tục: “Đại ca ta làm tông chủ Thanh Vân tông các ngươi, đem Thanh Vân tông từ sự suy tàn tiến tới sự phát triển vượt bậc, trở thành tông môn số một Cửu U, đó mới là bản lĩnh”.  

 

Năm đại đệ tử lúc này đều nhìn Kiếm Tiểu Minh, cái tên này, bốc phét giỏi thật.  


 

Mấy trưởng lão nhìn Tần Ninh, cũng kinh ngạc không thôi.  

 

Bọn họ thật sự nhìn không thấu tâm tư của Tần Ninh.  

 

Nếu thật sự như những gì Kiếm Tiểu Minh nói, vậy cũng có rất nhiều lựa chọn các tông môn, làm sao phải chọn một Thanh Vân tông lung lay sắp đổ như họ chứ?  

 

Đoàn người đi qua Thanh Vân tông, đến đại điện Thanh Vân.  

 

Đại điện Thanh Vân được xây ở dưới chân đỉnh núi Huyền Trần, phía sau đại điện có từng dãy phòng ốc, mà muốn lên đỉnh Huyền Trần cũng chỉ có cách đi qua đại điện này.  

 

Đứng ở chân núi nhìn lên thì giống như một thanh kiếm, cắm thẳng vào mây xanh.  

 

Rất nhiều đệ tử không khỏi muốn đến hóng hớt, nhưng chỉ có thể đến chân núi, không thể đi lên.  

Đỉnh Huyền Trần không phải nơi ai muốn đến là đến.